ÂM THANH VÀ CUỒNG NỘ - Trang 213

nó sẽ không có thì giờ, nó sẽ phải làm quần quật để nuôi mấy đứa điên
khùng quặt quẹo với một lũ mọi đen nhưng tôi còn mặt mũi nào đưa ai về
nhà nữa. Tôi phục sát đất ai làm được điều đó. Tôi là một thằng đàn ông,
tôi chịu đựng được, đó là máu mủ của tôi, và tôi muốn nhìn tận mặt kẻ nào
dám coi thường một người đàn bà là bạn tôi chính những người đàn bà tử tế
đáng thương ấy mới làm được thế thử xem có người đàn bà ngoan đạo nay
lễ mai bái nào bằng nửa Lorraine chưa, điếm với chả điếm. Như tôi nói nếu
tôi lấy vợ thì mẹ sẽ sướng lên mây và mẹ biết thế mà và bà nói mẹ muốn
con hạnh phúc có gia đình riêng chứ đâu muốn con suốt đời phải cực nhọc
vì cái nhà này. Nhưng chẳng lâu nữa đâu mẹ sẽ chết rồi con có thể cưới vợ
nhưng con sẽ chẳng bao giờ tìm thấy một người đàn bà nào xứng đáng với
con và tôi nói có chứ. Mẹ sẽ dậy từ dưới mồ nếu mẹ biết. Tôi nói thôi cảm
ơn mẹ giờ thì tôi chẳng thiếu đàn bà để chăm sóc nếu tôi mà lấy vợ nữa thì
e vợ tôi cũng thành một đứa xì giữ hay gì đó mất thôi. Nhà này chỉ còn
thiếu có thế, tôi nói.
Mặt trời đã xuống phía sau nhà thờ Giám lý, đàn bồ câu lượn quanh tháp
chuông, và khi ban nhạc ngừng chơi tôi nghe tiếng chim gù. Từ Giáng sinh
đến nay cũng đã phải bốn tháng mà đàn bồ câu vẫn đông. Tôi nghĩ giờ này
chắc Parasol Walthall đã ních chim đầy bụng rồi. Nói ra lại mang tiếng kể
xấu thiên hạ, nhưng lão ta miệng thì thuyết giáo mà tay cứ lăm lăm khẩu
súng bắn bồ câu. Vậy mà lải nhải nào là hoà bình trên Trái Đất, điều lành
cho mọi người ngay cả một con sẻ cũng được yên thân. Nhưng lão thì cần
gì đàn chim đông hay không, lão có bổn phận nào đâu, cũng chẳng cần
quan tâm đến thời giờ. Lão không phải đóng thuế, quanh năm chẳng mất
một xu lau chùi chiếc đồng hồ toà án mà nó vẫn chạy. Người ta vẫn phải bỏ
ra bốn mươi lăm đô la để trả công lau chùi nó.
Tôi đếm đến hơn một trăm con mới ra ràng đậu dưới đất. Không hiểu sao
chúng ngu đến mức không bỏ cái tỉnh này mà đi. Tôi vẫn bảo là may mà tôi
không bị ràng buộc gì hơn một con chim câu.
Ban nhạc lại chơi, một điệu nhanh và ồn ào, có vẻ như để giải tán. Chắc
bây giờ thì ai cũng mãn nguyện cả rồi. Có lẽ cũng đã đủ để người ta khoan
khoái đánh ngựa nhanh mười lăm dặm về nhà rồi tháo yên cương trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.