ÂM THANH VÀ CUỒNG NỘ - Trang 263

hắn đạp thắng dừng xe và ngồi chết sững. Rồi hắn đưa tay lên cổ và bật
chửi thề, và hắn ngồi đó, lẩm bẩm rủa bằng giọng khản đặc. Mỗi khi phải
lái xe đi đâu thật lâu hắn thường dự phòng một chiếc khăn tay tẩm long não
và buộc quanh cổ khi ra khỏi thị trấn để hít mùi hương, nên hắn ra khỏi xe
nhấc nệm xe lên xem có còn sót chiếc khăn nào ở đó không. Hắn nhìn bên
dưới cả hai chiếc nệm và lại đứng một lúc, chửi thề, thấy mình bị cười nhạo
bởi chính cái đắc thắng của mình. Hắn nhắm mắt, tựa người vào cửa xe.
Hắn có thể quay lại lấy long não bỏ quên ở nhà, hoặc có thể đi tiếp, trường
hợp nào thì đầu hắn cũng đau muốn vỡ, tuy nhiên ở nhà ngày chủ nhật chắc
là có thể tìm được long não, còn đi tiếp thì chưa chắc. Nhưng nếu quay lại,
hắn sẽ tới Mottson muộn mất một tiếng rưỡi đồng hồ. "Có lẽ mình sẽ đi
thật chậm" hắn nói. "Mình có thể đi thật chậm, nghĩ một chuyện gì khác".
Hắn vào xe nổ máy."Mình sẽ nghĩ đến chuyện khác", hắn nói và hắn nghĩ
tới Lorraine. Hắn tưởng tượng hắn ở trong giường với nàng, chỉ nằm cạnh
nàng thôi, cầu xin nàng giúp đỡ, rồi hắn lại nghĩ đến món tiền, rằng hắn đã
thua trí một con đàn bà, một con ranh. Giá như là một thằng đàn ông trộm
tiền của hắn cho cam. Lại còn bị trộm món tiền mà hắn coi là để đền bù cho
cái việc làm bị mất, món tiền mà hắn kiếm được qua bao nhiêu nỗ lực và
mạo hiểm, do chính biểu trưng cccái việc làm bị mất ấy, và tệ hại hơn hết,
do một con điếm ranh. Hắn lái xe đi, kéo một góc áo khoác lên che mắt
trước ngọn gió thổi đều đều.
Hắn như nhìn thấy những thế lực đối địch của số phận hắn cùng với ý chí
của hắn song hành vùn vụt, tới một giao điểm không sao cưỡng được, hắn
trở nên khôn ngoan. Mình không được sai lầm ngớ ngẩn, hắn tự nhủ. Hoặc
đúng khác không, có thể thôi, và hắn phải làm đúng. Hắn tin rằng cả hai
đứa chỉ thoạt thấy hắn là nhận ra ngay, còn hắn chắc sẽ nhận ra con bé
trước trừ phi thằng kia vẫn còn đeo cà vạt đỏ. Và chỉ nguyên việc hắn phải
phụ thuộc vào chiếc cà vạt đỏ ấy cũng dường như là kết toán của cái tai hoạ
lơ lửng, hắn có thể ngửi thấy, cảm thấy điều đó ở cơn nhức nhối giần giật
trên đầu hắn.
Hắn leo lên ngọn đồi cuối cùng. Khói ngập thung lũng, những mái nhà và
một vài gác chuông nhô trên rặng cây. Hắn lái xe xuống đồi và vào thị trấn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.