ÂM THANH VÀ CUỒNG NỘ - Trang 284

phục hận cho cha ông bị phế truất của mình đã đoạt được một lãnh địa, rồi
đến ông thống đốc lỗi lạc và phong nhã rồi vị tướng lĩnh mặc dù thất bại
trên chiến trường khi chỉ huy những con người gan dạ và hào hùng, ít ra
cũng đã liều cả sinh mạng mình trong thất bại, đến kẻ nghiện rượu học thức
và bán mảnh đất cuối cùng của di sản cha ông không phải để mua rượu mà
để một trong những hậu duệ của mình ít ra cũng có một cơ hội tốt đẹp nhất
trong cuộc đời theo như mình nghĩ.
"Caddy đấy!" cô thủ thư thì thào. "Mình phải cứu vớt chị ấy!"
"Cad đấy, phải!" Jason nói. Rồi hắn cười phá lên. Hắn đứng đó, cười sặc
sụa trên tấm hình, trên gương mặt lạnh lùng xinh đẹp giờ đây đã quăn góc
và nhàu nát sau một tuần cư trú trong ngăn kéo và xắc tay. Và cô thủ thư
biết vì sao hắn cười, cô vẫn gọi hắn không gì khác hơn là ông Compson
suốt ba mươi hai năm nay, kể từ cái ngày năm 1911 khi Candace, bị chồng
đuổi, đã mang đứa con thơ về nhà, để con lại và ra đi ngay chuyến tàu sau,
không trở lại lần nào nữa, và không chỉ có bà bếp da đen Dilsey, mà cả cô
thủ thư cũng đoán ra chỉ bằng bản năng rằng Jason thế nào cũng lợi dụng
cuộc đời đứa trẻ và cả cái vị thế bất hợp pháp của nó để tống tiền mẹ nó
không những phải rời bỏ Jefferson suốt cuộc đời mà còn phải chỉ định hắn
là người duy nhất toàn quyền giám hộ khoản tiền mà chị hắn sẽ gửi về để
nuôi dưỡng đứa con, và đã từ chối nói bất cứ chuyện gì về hắn kể từ một
ngày năm 1928, khi con bé leo xuống đường ống máng và trốn đi cùng gã
bán hàng rong.
"Jason!" cô kêu lên. "Mình phải cứu vớt chị ấy! Jason! Jason!" – và vẫn
kêu ngay cả khi hắn kẹp tấm hình giữa ngón cái và ngón trỏ ném qua quầy
trả lại cô.
"Candace?" hắn nói. "Đừng làm tôi cười chứ. Con điếm này chưa tới ba
mươi. Con kia bây giờ đã năm mươi rồi".
Và thư viện vẫn khoá suốt ngày hôm sau, vào hồi ba giờ chiều, chân đau và
rã rời nhưng vẫn không nản lòng vẫn kẹp chặt xắc tay dưới nách, cô rẽ vào
một mảnh sân nhỏ ngăn nắp thuộc khu cư xá da đen ở Memphis và leo lên
những bậc thềm một ngôi nhà nhỏ sạch sẽ và rung chuông rồi cửa mở và
một người đàn bà đen chạc tuổi cô nhìn cô lặng lẽ. "Frony phải không?" cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.