ÂM THANH VÀ CUỒNG NỘ - Trang 51

Chẳng làm thế nào cho cậu ấy nín đi được, T.P. Nói. Cậu ấy cứ tưởng
xuống dưới cổng là cô Caddy về…
Vớ vẩn, mẹ nói.
Tôi nghe thấy họ chuyện trò. Tôi ra cửa và không nghe thấy họ nữa, và tôi
đi xuống cổng, nơi các cô gái đeo cặp sách đi qua. Họ nhìn tôi, bước vội vã,
đầu còn ngoái lại. Tôi cố nói, và họ càng đi nhanh hơn. Rồi họ chạy và tôi
đến góc ngoặt hàng rào và không đi xa hơn được nữa, và tôi nắm chặt lấy
hàng rào, nhìn theo họ và cố nói.
"Này Benjy," T.P. Nói. "Cậu lại lẩn đi đâu thế? Cậu có biết là Dilsey sẽ cho
cậu ăn đòn không?"
"Cậu cứ rền rỉ sướt mướt qua hàng rào cũng chẳng nước non gì" T.P. Nói.
"Cậu làm bọn nhỏ ấy sợ. Nhìn kia, chúng nó đi hết sang bên kia đường rồi".
Sao nó ra ngoài được, bố nói. Có phải con quên gài then cổng lúc con vào
không, Jason.
Đâu phải con, Jason nói. Bố cũng biết là con đâu có đãng trí thế. Bố tưởng
con thích xảy ra những chuyện rắc rối như thế haysao? Nhà này cũng đã đủ
chuyện tồi tệ rồi, lạy Chúa. Con đã nói với bố không biết bao nhiêu lần. Bố
gửi nó tới Jackson ngay đi. Chứ không thì bà Burgess đến bắn nó mất.
Im đi, bố nói.
Con đã nói với bố bao lâu rồi.
Khi tôi sờ đến nó thì nó đã mờ, và tôi nắm chặt lấy nó trong ánh hoàng hôn.
Tôi không khóc, và cố nín, nhìn các cô gái đi qua trong ánh hoàng hôn. Tôi
không khóc.
"Nó đấy"
Họ dừng lại.
"Nó không ra được đâu. Nó chẳng thể nào làm gì được ai. Đi nào!"
"Mình hãi nó lắm. Mình hãi lắm. Mình sang bên đường đây".
"Nó không ra được đâu".
Tôi không khóc.
"Đừng nhát thế. Đi nào!"
Họ đi tiếp trong ánh hoàng hôn. Tôi không khóc và nắm chặt lấy cổng. Họ
tới chậm chạp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.