người ra ngoài cửa sổ, vào không khí lạnh lẽo, nhìn trở lại. Gã đứng đó bên
con lừa còm nhom trông như một con thỏ, cả hai tiều tuỵ, bất động và bình
thản. Con tàu lắc lư qua khúc quanh, đầu máy phụt những luồng hơi ngắn
nặng nhọc, và họ khuất lấp êm ả sau cảnh vật, với tất cả những phẩm chất
của tiều tuỵ, kiên nhẫn phi thời gian và bình thản đến tĩnh tại; nó pha trộn
giữa thơ ngây và dốt nát vốn dĩ với sự đáng tin đầy nghịch lý là những gì đã
cưu mang và che chở họ để yêu hết lòng và trộm cắp thường xuyên và trốn
trách nhiệm cùng bổn phận một cách trơ tráo đến độ không thể gọi là lẩn
tránh và khi trộm cắp hay đào nhiệm mà bị tóm cũng cứ hồn nhiên và chất
phác thán phục kẻ thắng như một bậc chính nhân quân tử bái phục bất cứ ai
đánh bại mình trong một cuộc quyết đấu ngay thẳng, hơn nữa còn trìu mến
và khoan dung, đầy nhẫn nại đối với những thói hư tật xấu của người da
trắng như thể một người ông đối với lũ cháu phiền nhiễu và trái chứng, điều
mà tôi đã quên lãng. Và suốt ngày hôm đó, trong lúc con tàu hổn hển trườn
qua những đoạn đèo gấp khúc đột ngột và men theo những bờ vực chỉ có
âm thanh nặng nhọc của đầu máy phụt hơi và bánh xe nghiến và những
ngọn núi vĩnh cửu mờ trên nền trời đầy mây, tôi nghĩ về nhà, về cái nhà ga
heo hút với bùn với những người da đen và dân quê túm tụm uể oải trên sân
ga, nghĩ về những con khỉ đồ chơi và những toa xe với những túi kẹo và
dãy nến cắm, và lòng tôi xốn xang như mỗi lần ở trường nghe tiếng chuông
rung.
Tôi chưa bắt đầu đếm, tới khi đồng hồ điểm chuông ba giờ. Rồi tôi bắt đầu,
đếm đến sáu mươi lại gập một ngón tay và nghĩ tới mười bốn ngón tay nữa
đang đợi để gập xuống rồi mười ba rồi mười hai rồi tám rồi bảy, cho đến
hết, rồi bỗng nhiên tôi nhận thấy sự im lặng và những ý nghĩ căng thẳng và
tôi nói "Thưa cô?" "Tên em là Quentin phải không?" cô Laure nói. Rồi im
lặng tiếp và những ý nghĩ căng thẳng tàn nhẫn và những bàn tay rụt vào
trong im lặng. "Nói cho Quentin ai đã phát hiện ra sông Mississippi,
Henry!" "De Soto". Rồi các ý nghĩ đi mất, và một lúc sau tôi sợ mình bị
chậm trễ và tôi đếm nhanh hơn và gập xuống một ngón tay nữa, rồi tôi lại
sợ là nhanh quá và tôi đếm chậm lại, rồi tôi lại sợ và lại đếm nhanh. Cứ thế
tôi không thể nào đếm khớp với tiếng chuông, và sự cồn cào giải thoát của