ÂM THANH VÀ CUỒNG NỘ - Trang 90

"Tôi mong như vậy. Bác xứng đáng lắm, bác Trợ tế ạ. Và nhân thế" tôi lấy
lá thư trong túi "bác cầm cái này lại phòng tôi ngày mai và đưa cho Shreve.
Nó sẽ có chút quà cho bác. Nhưng nhớ là đến ngày mai đấy".
Lão cầm thư và ngắm nghía "Niêm phong rồi".
"Phải. Trong có thư. Đến mai hãy đưa".
"Hừm" lão nói. Lão nhìn cái phong bì, miệng mím lại. "Cậu bảo là có quà
cho tôi?"
"Phải. Một món quà tôi biếu bác".
Rồi lão nhìn tôi, chiếc phong bì trắng trong bàn tay lão đen nhẻm, ở giữa
nắng. Mắt lão dịu dàng, không có lòng đen cả màu nâu, và bỗng nhiên tôi
thấy Roskus nhìn tôi từ đàng xa tất cả những trò phô trương của dân trắng
nào đồng phục nào chính trị nào cung cách Harvard, cái nhìn khiêm
nhường, lừa đảo, mơ hồ và buồn bã. "Cậu không đùa cợt lão già này đấy
chứ?"
"Bác biết là tôi không làm thế. Đã có một người miền Nam nào đùa cợt
bác như thế chưa?"
"Cậu nói đúng. Họ là những người tử tế. Nhưng mình không thể sống với
họ được".
"Bác đã thử chưa?" tôi nói. Nhưng Roskus đã biến mất. Một lần nữa lão lại
là cái con người mà lão tự có, tự dạy mình phải có cái vẻ ở trước mắt bàn
dân thiên hạ, huênh hoang, giả tạo, và phần nào thô kệch.
"Tôi sẽ làm theo ý cậu, cậu bé ạ".
"Đến ngày mai, bác nhớ nhé."
"Nhất định" lão nói. "Tôi hiểu, cậu bé ạ. À…"
"Tôi mong là" tôi nói. Lão nhìn tôi hạ cố, ân cần, thâm thuý. Bỗng nhiên tôi
đưa tay ra và chúng tôi bắt tay nhau , lão trịnh trọng từ đỉnh cao huênh
hoang của giấc mơ dô thị và binh nghiệp của lão. "Bác là một người bạn
tốt, bác Trợ tế ạ. Tôi mong là..Bác đã giúp đỡ biết bao nhiêu bạn trẻ, ở bất
kỳ đâu".
"Tôi đã cố gắng ăn ở phải chăng với mọi người" lão nói. "Tôi đâu quản
ngại việc chung. Đối với tôi, một con người là một con người, dù tôi gặp họ
ở đâu đi nữa".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.