ÂM THANH VÀ CUỒNG NỘ - Trang 94

máu xấu xa sao ông không để tôi thử xem mình cứ ngồi yên thúc thủ trong
khi con bé chẳng những lôi tên tuổi ông xuống bùn nhơ mà còn đầu độc cả
không khí các con ông thở Jason ông phải để tôi đi còn ông giữ những đứa
khác chúng đâu phải máu thịt của tôi như nó chúng là những kẻ xa lạ chẳng
có gì là của tôi cả và tôi sợ chúng tôi có thể mang Jason đi đến nơi nào
không ait biết mẹ con tôi tôi sẽ quỳ xuống và cầu xin ơn trên tha thứ cho
những tội lỗi của tôi để nó có thể thoát khỏi sự nguyền rủa này cố quên
rằng những đứa kia là
Nếu đó là bốn mươi lăm phút thì còn không quá mười phút nữa. Một
chuyến xe vừa rời khỏi và đã lại có người chầu chực chuyến kế tiếp. Tôi
hỏi, nhưng ông ta cũng không rõ đến trưa còn có chuyến nào nữa không bởi
vì cậu biết đấy, xe liên tỉnh mà. Vậy là chiếc xe đầu tiên tới sau đó là xe
điện. Tôi lên. Người ta có thể cảm thấy buổi trưa. Không biết những người
thợ mỏ ở dưới lòng đất sẽ còn đến thế nào. Đó là nguyên do của tiếng còi
tầm: bởi vì có người đổ mồ hôi, và nếu đủ xa khỏi mồ hôi người ta không
nghe thấy còi tầm và ở Boston chỉ trong tám phút người ta sẽ rời xa mồ hôi.
Bố nói con người là tổng số những nỗi bất hạnh của hắn. Một ngày nào ta
nghĩ nỗi bất hạnh của ta bối nói. Một con hải âu lơ lửng trên một sợi dậy vô
hình giăng ngang qua không trung. Người ta mang cái biểu tượng về thất
vọng của mình vào vĩnh cửu. Rồi đôi cánh lớn hơn bố nói chỉ những ai biết
chơi đàn thụ cầm.
Cứ lúc nào xe ngừng tôi lại nghe thấy chiếc đồng hồ của tôi nhưng không
thường xuyên người ta đã ăn rồi ai có thể chơi Sự việc ăn bên trong người
ta cả không gian nữa không gian và thời gian lẫn lộn. Dạ dày nói buổi trưa
trí não nói ăn giờ Được tôi tự hỏi thời gian là cái gì có cái gì. Người ta
xuống xe. Bây giờ chiếc xe điện không dừng luôn nữa, rỗng đi bởi sự ăn.
Rồi qua hết. Tôi xuống và đứng trong cái bóng của tôi và một lát sau một
chuyến xe chạy suốt đến và tôi đi lên ngược trở lại chỗ bến xe liên tỉnh. Ở
đó có một chiếc xe sắp chạy, tôi tìm một chỗ cạnh cửa sổ rồi xe khởi hành
và tôi nhìn chuyến xe loạng choạng lao vào vùng đầm lầy nước mặn tẻ nhạt
và rồi là những rặng cây. Đôi lúc tôi thấy sông và tôi nghĩ rằng thời tiết này
quả là thú vị cho họ ở New London và chiếc xuồng của Gerald đường bệ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.