ÁM YẾN - Trang 410

đầu vào trong nước, nghẹt thở đến vô cùng, nước tràn qua đường hô hấp đi
vào phổi vừa khó chịu vừa đau nhức. Thường Minh cũng luôn đối tốt với
cô, gần như gọi là sẽ đến ngay. Đồng thời bị hai người đàn ông luôn theo
hầu bỏ rơi, mãi một lúc lâu mà Đường Chiêu Dĩnh vẫn chưa thể nào bình
tĩnh được, run rẩy tìm chìa khóa dự bị căn hộ của Phong Trạch rồi lảo đảo
đi ra cửa.

Đường Chiêu Dĩnh vẫn luôn không thích căn hộ này của Phong Trạch

cho lắm, chưa nói đến vị trí xa xôi, chủ yếu là khoảng cách giữa các nhà rất
gần nhau, từ ban công nhà hàng xóm có thể thấy rõ mồn một vườn nhà
mình, không có không gian riêng tư chút nào.

Một đường lái xe thẳng đến tiểu khu, Đường Chiêu Dĩnh không lái xe

đến trước cửa mà dừng lại ở chỗ trống ven đường.

Cô giẫm quầng sáng bóng cây lại gần nhà Phong Trạch, cửa bên ngoài

khóa chặt, rèm cửa khép kín, trên ban công không phơi quần áo, tiết trời oi
bức nhưng cũng không thấy quạt máy điều hòa gắn ở ngoài xoay tròn,
không giống có người ở lắm, cô vẫn chần chừ có nên đi vào tìm hiểu thật
ảo không.

Bỗng sau lưng truyền đến một giọng nữ mang khẩu âm vùng khác, già

nua lại mơ hồ ——

"Cô ở nơi này à?"

Đường Chiêu Dĩnh bị dọa giật nảy mình, xoay người lại thì thấy một

bà lão ôm một đứa bé híp mắt cười nhìn cô. Với trí nhớ mơ hồ của cô về
đối phương này, hình như đối phương là bà của đứa bé đến trông cháu ở sát
bên cạnh.

"... Chào dì ạ." Đường Chiêu Dĩnh miễn cưỡng cười, "Ôi chao, đứa bé

xin xắn quá."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.