ÁM YẾN - Trang 469

Thái Đường Yến nằm trong bóng tối, âm thầm cắn môi, "Em tưởng là

anh sẽ không về nữa..."

"Đây là nhà anh, anh không về thì đi đâu chứ."

"Em tưởng anh ghét em..."

Trao đổi không chuẩn càng làm oán niệm của riêng mình thêm sâu, có

lẽ bọn họ hợp với bình tĩnh hơn. Cuối cùng Thường Minh nói: "Đúng là em
đã làm chuyện anh rất ghét, nhưng anh lại không ghét nổi em, nếu anh ghét
em thì chuyện này đã dễ dàng hơn nhiều rồi. Chỉ là, chỉ là anh tạm thời
không biết nên sống chung với em thế nào."

"Vậy em dọn đi là được..."

Thường Minh tức đến độ muốn nhảy bật lên từ trên giường, "Em ở lại

đây ngoan ngoãn dưỡng thân cho anh, không được phép đi đâu cả."

Đột nhiên trong phòng im ắng lại, chỉ còn lại tiếng hít thở nho nhỏ,

giống như đoạn dạ khúc cô độc. Một lúc lâu sau, xúc cảm quen thuộc lại
xuất hiện trên người, hông Thường Minh bị ôm lấy, trước ngực ẩm ướt ấm
áp: "Mấy tối nay em đều nằm mơ thấy nó, không ngủ được, nếu điều kiện
cho phép, không ai hơn em muốn cho nó tự nhiên lớn lên cả. Nếu như đến
anh cũng không thể hiểu được em, thì sẽ chẳng còn ai có thể nữa. Chúng
mình bỏ qua chuyện này đi có được không? Chỉ cần anh không đuổi em là
được, em không muốn đi, em không muốn đi..."

Cô ôm càng lúc càng chặt, như muốn vùi lấp vào trong ngực anh.

"Sau này em đừng tùy tiện nói mấy lời như muốn đi nữa, em ít khi bày

tỏ, nên hễ em nói là anh đều coi như em nghiêm túc."

Đôi bàn tay cứng ngắc của Thường Minh đặt lên lưng cô, không chứt

chần chừ mà ôm lấy cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.