ÁM YẾN - Trang 488

Bình thường tuy gọi cô ấy một tiếng chị, nhưng trên diện làm ăn,

Đường Chiêu Dĩnh lại biến thành đứa trẻ mẫu giáo, Thường Minh không
thể đối xử với cô như một người bạn đồng hành được.

"Chị này, tôi nói câu này chị đừng giận." Sau khi nhận được ánh mắt

bất đắc dĩ của Đường Chiêu Dĩnh, Thường Minh mới hỏi, "Là giáo sư
Đường bảo chị đến phải không, nếu không chắc chị vẫn còn đang ở nhà
nghỉ ngơi?" Hay là nói trốn tránh thì đúng hơn.

Phí cả miệng lưỡi mà chẳng thành, bao oan ức trong ngày qua của

Đường Chiêu Dĩnh đồng loạt dâng lên, mù quáng cả giận nói: "Cậu có ý gì
hả Minh Tử? Trường của bố chị gặp nguy, không phải chị nên giúp hết
mình sao?"

Bên ngoài có không ít người qua lại, đều tò mò nhìn vào trong, nhưng

ngồi trong đó là sếp đấy, nên cũng chỉ nhìn một lần rồi thôi.

"Chuyện này, vẫn là bố chị đến thì hay hơn." Thường Minh thong thả

nói, "Thứ nhất là ông ấy tương đối hiểu rõ tình hình nội bộ, hơn nữa làm
lâu nên cũng biết nên đối phó với nhiều loại người đầu tư, thứ hai..." Với
tình cảm giữa cô và anh, cho dù là thật thì chẳng lẽ chỉ đáng chừng ấy tiền
thôi ư. Nhưng Thường Minh lại nuốt lời đó vào lại bụng.

Một chút tin tức về việc Phong Trạch chạy trốn cũng không có, trong

lòng Đường Chiêu Dĩnh còn đang trống vắng, thấy anh chuyển chủ đề là
liền biết thái độ của anh, bất luận thế nào thì chuyến đi bị bắt ép bất đắc dĩ
này của cô cũng coi như là có câu trả lời, dù đáp án này không hề khiến
người ta hài lòng chút nào, cô cũng không có tâm trạng mà nghe "thứ hai"
là gì nữa. Cô như nhặt được đại xá, bỏ lại một câu "chị sẽ chuyển lời đến
bố" rồi cầm túi xách lên vội vã rời đi. So với việc đối mặt với đám đông,
giờ đây cô càng tham vọng được ở một mình hơn cả Thái Đường Yến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.