bàn ghế nom như thế nào; anh thường xuyên củng cố đức tính
cần kiệm. Tất cả bàn ghế – trừ những chiếc bàn làm từ cánh cửa
– đều mua được từ các cuộc đấu giá hay bán giảm giá, hoặc bất cứ
nơi nào họ tìm thấy chúng.
“Đến lúc Jeff muốn chúng tôi dán miếng nhãn nhỏ lên đồ đạc
cho biết ai đã mua chúng và nhờ đó chúng tôi đã tiết kiệm được bao
nhiêu. Nhưng chúng tôi không bao giờ chu tất điều đó,” – Gina
Meyers, nhân viên kiểm hóa đầu tiên của công ty nhớ lại. “Anh liên
tục củng cố ý tưởng là chúng tôi đừng tiêu tiền vào những thứ
không cần, khi nó dứt khoát không làm lợi cho khách hàng. Đôi khi
điều đó có ý nghĩa là tiêu pha thêm một ít để củng cố cái ý là chúng
tôi không phung phí. Jeff có thể nói nếu [một món đồ đạc nom có
vẻ rẻ tiền – ngay cả khi nó có hơi đắt một chút – chúng ta nên mua
nó, bởi nó củng cố cái văn hóa chuộng giá rẻ và không phung phí
tiền bạc.”
“Chúng tôi tập trung mạnh mẽ trong việc tiêu tiền vào những thứ
có tác động đến khách hàng chứ không tiêu vì chúng tôi,” – Bezos
nói. “Sự giàu có của chúng ta biến mất ngay khi chúng ta không
phục vụ tốt khách hàng và đó là sự thật. Điều đó từng xảy ra cho các
công ty trong quá khứ… Đồ đạc của chúng ta nom ra sao không mảy
may tác động đến khách hàng. Thay vì vậy, hãy tiêu tiền vào những
thứ tác động đến khách hàng.”
Jeff dường như không nắm bắt tính chất mỉa mai trong
phương châm ấy. Cùng lúc anh cảnh báo các nhân viên đừng phí
phạm tiền bạc, anh lại điều hành một công ty phung phí cơ man
nào là tiền bạc vì chính tính không hiệu quả và sự thiếu kinh
nghiệm. Tuy thế, anh đang xây dựng một cái gì mà bao nhiêu các
công ty khác – cả cũ lẫn mới – rất muốn ganh đua.