AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 100

“Ôi! Lạy Chúa!” Cô thất vọng suy nghĩ. “Đó chính là ta! Ta cũng sẽ như

vậy!”

Sáng hôm sau, Amber mặc áo ngủ, nuốt một đĩa nước đông của trái phúc

tử bồn, theo như người ta nói để bớt buồn nôn, bỗng nghe thấy có tiếng gõ
cửa, và tiếng gọi vui vẻ của bà Goodman vang lên. Lập tức cô đẩy đĩa nước
quả vào gầm giường rồi chạy ra mở cửa.

- Tôi đang chải đầu…

Bà Goodman vào trước bàn trang điểm:

- Bà xinh đẹp của tôi ơi, để tôi giúp cho. Chị hầu phòng của bà đâu rồi?

- Tôi cho nghỉ việc rồi. Chị ta sắp đẻ!

Bà Goodman lắc đầu nói:

- Thời kỳ khốn khổ quá! Nhưng, Trời ơi! Không có người hầu, làm sao

mà bà chịu đựng được?

- Tôi cũng chẳng biết nữa, - Amber chau mày đáp. - Bà cô tôi có đến

hàng tá!

- Tất nhiên là thế! Nhưng cho đến khi bà cô trở về… Trời ơi! Một bà quý

phái làm sao mà bỏ qua một người hầu được!

- Không đâu, tôi biết vậy. Nhưng tìm đâu cho ra? Tôi chưa bao giờ ở

Luân Đôn; và một người phụ nữ phải thận trọng đối với một người lạ…

- Đúng như thế, thưa bà, biết được điều đó là bà đã sáng suốt lắm đấy!

Nhưng có thể là tôi sẽ giúp được bà. Một bà bạn rất thân của tôi vừa trở về
đồn điền, có thải hồi một số hầu gái. Trong số đó tôi chú ý nhất đến một
đứa vừa nhã nhặn vừa khuôn phép. Nếu nó chưa tìm được việc làm, tôi có
thể giới thiệu nó với bà.

Amber nhận lời, chưa đến một giờ sau người hầu gái đó đã đến trình

diện, dáng người bé nhỏ nét mặt tầm thường, mặc chiếc áo dài màu xanh
thẫm, với cái tạp dề sáng chói, hai cái măng sét tay áo to và trắng, cái mũ
nhỏ bọc lấy bộ tóc búi tó trên gáy. Cặp mắt hơi cúi xuống, chị ta nghiêng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.