AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 110

Gã còn phóng cho cô một cái đá nữa, hai tay cô ôm lấy bụng, hai mắt

nhắm lại miệng rên la. Gã rời khỏi buồng và đóng sầm cửa lại.

Hai người đàn bà vội lao ngay đến Amber, khiêng cô lên và đặt nằm vào

giường. Cô còn nức nở vài phút nữa, toàn thân run rẩy, vì căm hờn và nhục
nhã hơn là vì đau đớn.

Ngồi trên mép giường, mụ Goodman vuốt ve bàn tay Amber, miệng an

ủi cô, trong khi Honour nhìn cô lo lắng và thiện cảm.

Amber dần dà định thần lại, cô cảm thấy trong người có những cử động

nhẹ, cô đưa hai tay lên bụng và hiểu là cái thai nhúc nhích. Cô giận dữ kêu
lên:

- Ôi! Tao mà mất đứa con, xin thề là tao sẽ trông thấy cái thằng khốn

kiếp ấy lủng lẳng trên giá treo cổ ở trên đồi Tyburn.

Mặc dù cô vẫn thường ước ao xảy ra tai nạn, nhưng cô thấy quý đứa con

này biết chừng nào, vì đó là tất cả những gì còn lại của Bruce Carlton. Mụ
Goodman kêu lên:

- Lạy Chúa tôi! Bà nói gì vậy?

Tuy nhiên mụ cũng sai Honour sang hiệu thuốc mua thứ chống sẩy thai;

mụ pha chế một hỗn hợp các thứ cỏ mà Honour mang về. Amber nhăn mặt
nhăn mũi mới nuốt được thứ thuốc đó. Ban ngày trôi đi không xảy ra triệu
chứng gì đáng ngại, Amber bắt đầu cảm thấy dễ chịu. Mặc dù trong người
có nhiều vết bầm tím đau đớn tuy không bị thương trầm trọng, cô quyết
định sau khi lấy lại được tiền, sẽ từ bỏ gã, sẽ rời bỏ Luân Đôn đến một tỉnh
nào đó để náu mình. Trong nhiều giờ liền cô nằm dài như vậy, mắt nhắm
nghiền, trong óc dự tính kế hoạch.

Mụ Goodman tỏ vẻ ân cần chăm sóc cô hơn bao giờ hết và ngay cả khi

Amber như đang ngủ, mụ cũng hỏi han, mang lại cho cô thức ăn và khuyên
cô nên cố gắng ngồi lên sẽ dễ chịu hơn. Sau cùng rồi Amber cũng phải
nhượng bộ và cả hai lại trò chuyện, chơi bài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.