AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 111

- Tội nghiệp cho thằng Luke - Goodman nói sau vài phút yên lặng. - Tôi

e rằng thằng bé đã bị gia truyền những cơn giận dữ của cha nó. Đúng vậy,
tôi đã từng trông thấy Walter Channell miệng sùi bọt mép đứng sững sờ
trong vài phút. Nhưng một khi dứt cơn, lại là một chàng trai đáng yêu tuyệt
trần, đúng như Luke.

Amber hoài nghi nhìn Goodman, ném con bài đầm xuống và thắng điểm;

cô nhại lại:

- Đúng như Luke. Tôi thương hại cho bà Channell.

Goodman mím môi lại nói:

- Quỷ ơi! Vậy là bà còn muốn rằng một thằng đàn ông phải hân hoan khi

thấy vợ nó có chửa với một người khác à? - Mụ ném một con bài xuống,
nhặt một con khác lên rồi nhìn vào tận mặt Amber nói tiếp: - Có vẻ gần như
chắc chắn bà đã biết, trước khi thành hôn, tình hình bà ra sao rồi.

Amber cười một cách láu lỉnh:

- Ô! Thật à? - Cô kêu lên, cặp mắt lóe sáng - Vậy còn một lý do nào khác

làm tôi phải lấy cái thằng đê tiện có bộ răng bẩn thỉu ấy?

Mụ Goodman nhìn cô, thốt ra một tiếng thở dài và nhặt con bài lên. Cả

hai lặng im một lúc, rồi đột nhiên Amber nói:

- Tôi vừa mất cái túi trong đựng một số tiền rất lớn. Tôi treo nó ở một cái

đinh đằng sau cái tủ kia; có kẻ đã trộm nó.

- Ăn trộm! Ở đây có những quân ăn trộm! Trời đất ơi!

- Tôi nghĩ chính Luke là thủ phạm.

- Luke! Một tên ăn trộm! Bà nói gì vậy? Trong khắp cả cái đất Luân Đôn

này, không có một ai thật thà như thằng Luke cháu tôi. Nhưng bà thân mến
ạ! Làm sao mà nó lại có thể ăn trộm của bà được! Tiền của vợ là của chồng.
Tôi lấy làm ngạc nhiên quá, phải nói là bà đã giấu đi vài đồng bạc còm!

- Còm à! Đâu phải là mấy đồng bạc còm! Đó là tất cả của cải của tôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.