AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 210

nhà, những cây cối, rất khó nhìn. Amber bực mình vì độ ẩm sẽ làm hư mất
bộ áo đang mặc.

Nhưng rồi cô thôi ngay không nghĩ đến vẻ ngoài của mình nữa, càng đi,

cô càng thấy lo lắng thêm.

Họ phải đi mất hai mươi phút mới tới được chỗ dòng suối Tyburn chảy

dưới một cái cầu đá nhỏ, về phía đông lờ mờ nhận thấy có một nhóm người
và ngựa, nửa lấp mình trong một bụi cây. Lập tức cho quay ngựa lại,
Amber tiến đến chỗ đó. Chẳng bao lâu cô đã phân biệt được Bruce và
Morgan, Almsbury, đại tá Dillon mà cô biết qua, còn hai ông nữa, có lẽ là
thầy thuốc. Chỉ một mình Bruce và Morgan đã bỏ áo khoác để cho thấy họ
không mang áo giáp.

Thấy có tiếng vó ngựa, tất cả đều quay lại, những cuộc hội họp như vậy

bị cản trở không phải là hiếm. Nhưng, khi Amber ghì cương lại thì họ hiểu
ngay. Bruce quay mặt đi, nhưng không đủ nhanh để giấu vẻ bực bội chán
ngán lộ trên nét mặt chàng. Còn Morgan trái lại, hãi hùng nhìn cô. Cô kêu
lên:

- Ôi! Anh Morgan yêu quý! Cám ơn trời, em đã tới được kịp thời! Anh

không nên đánh nhau, không nên, anh Morgan! Vì tình yêu em, xin anh
đừng đánh nhau!

Liếc nhanh mắt, cô thấy Bruce đang nhìn mình với nụ cười nửa miệng.

Tức đến phát điên, cô tìm cách xúc phạm chàng:

- Anh không có một lý do gì để mà đấu gươm cả, anh Morgan! Em có

thiết gì đến hắn hơn chú Cuội trên mặt trăng đâu!

“Thế đó!” Cô tự nhủ một cách man rợ và ném cho chàng một cái nhìn

thù hằn mà chàng đối phó lại bằng sự khinh miệt lạnh lùng.

Nhưng khi cô nhìn lại Morgan thì anh ta đã hoàn toàn lấy lại được bình

tĩnh, rất tự chủ, không dấu hiệu nào còn lại của cơn giận đến điên cuồng đã
ám ảnh anh. Mải miết với những ý nghĩ riêng của mình, Amber làm sao
hiểu được cái bề ngoài điềm tĩnh ấy giấu giếm một quyết định chết người,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.