AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 255

Sáng sớm hôm sau Jemima lao vào phòng Amber, trong khi Amber còn

đang trong giường lông chim, ngắm cái trướng treo trước màn bằng sa tanh.
Từ lâu Amber đã tha lỗi cho Bruce cái tội đã giết chết đại uý Morgan, và
tin chắc là đối với cô chàng cũng thế. Từ khi Jemima nói với cô về chàng
cô cảm thấy gần chàng hơn với hi vọng sẽ được gặp lại chàng không lâu
nữa. Sự xuất hiện bất ngờ của Jemima làm Amber bừng tỉnh.

- Trời! Jemima, có gì xảy ra vậy?

- Bà Amber! Làm sao mà bà lại có thể tươi vui với cái tên Joseph Cuttle

đáng tởm như vậy?

- Jemima, nói chung thì chị không thấy hắn quá ngộ đâu. Đó là một

thanh niên tốt, đầy nhiệt tâm, và yêu quý em.

- Em thèm vào! Hắn xấu xa, đần độn, em ghét hắn lắm! Và bà đã hứa

giúp em cơ mà! - Jemima khóc.

- Thôi nín đi em! Chị sẽ giúp em hết sức mình. Nhưng cha em đã đề nghị

chị giúp hắn, chị không thể từ chối được.

- Bà làm được nếu bà muốn, - Jemima van nài và lau nước mắt. - Chị

Lettice bảo là bà nói gì cha em cũng làm theo ngay như con khỉ thông thái
ấy.

Amber cố nhịn cười và nghiêm giọng nói:

- Lettice lầm đấy thôi! Jemima, em không nên nói thế. Nhưng em cứ yên

tâm, chị sẽ cố gắng giúp em.

Jemima liền mỉm cười, những giọt nước mắt của cô bé như thoảng qua

và không để lại một dấu vết gì:

- Ôi! Xin cảm ơn quá! Em biết là bà không bao giờ nỡ chống lại em. Khi

nào ngài Carlton trở về, bà cũng sẽ giúp em nhé!

- Tất nhiên rồi, Jemima! Chị sẽ cố gắng.

Amber đi qua sân đằng trước để ra xe, đột nhiên dừng lại trước một cỗ

xe đậu rất gần đấy. Đó là của Almsbury. Almsbury không có quan hệ công

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.