AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 301

Giá thuê quá đắt, một trăm năm mươi livrơ một năm, nhưng Amber

không quan tâm nên thỏa thuận ngay không mà cả, mặc dù cô định ở đó
không quá nửa năm, vì chẳng bao lâu nữa Bruce sẽ trở về, chàng ra đi đã
trên tám tháng, và bến cảng đã đầy những tàu buôn bị bắt.

Cô tiến hành dọn khỏi nhà Dangerfield, mặc dù mất ba bốn ngày đi đi về

về, chẳng có ai bén mảng tới xem cô đem gì đi và để lại những gì. Cô
mướn một vú nuôi cho con bú và một vú bế em, còn mướn thêm ba người
hầu gái nữa cho đủ bộ một ngôi nhà của một bà danh giá, sống độc thân.
Ngày cô đến nhà mới, ngôi nhà ở cũ hoàn toàn yên lặng, không thấy một
người đầy tớ nào hoặc một trẻ nhỏ nào xuất hiện ở hành lang. Không gì cho
cô biết rõ hơn cô bị khinh bỉ biết chừng nào.

Nhưng Amber chẳng hề quan tâm. Đối với cô họ chẳng là gì cả, những

kẻ cầu kỳ, chính xác, nguyên tắc ấy, chúng sống trong một thế giới mà cô
khinh ghét.

Gieo mình xuống tấm nệm xe, cô thở phào nhẹ nhõm.

- Nào ta lên đường (và quay lại phía Nan)! Thế là xong! Đội ơn chúa!

- Vâng! - Nan nhẹ nhàng nói nhưng còn nghĩ đâu đâu. - Đội ơn chúa!

Hai người lặng nhìn ra ngoài cửa xe, vui thích với tất cả những gì họ

trông thấy. Hôm đó là một ngày xấu, sương mù và độ ẩm làm tăng thêm
mùi thường là khó ngửi của Luân Đôn. Từ một bên phố, một thanh niên
đang huênh hoang, cánh tay đeo băng vừa ra khỏi một trận đấu kiếm gần
đây. Phía bên kia, một nhóm người, có lẽ là người Pháp, đang bị một đám
trẻ con bao vây và chửi bới om sòm.

Bỗng nhiên Nan kêu lên đưa tay lên che miệng còn tay kia chỉ trỏ:

- Bà xem, lại một cái nữa kìa?

- Cái gì?

- Một dấu hồng thập tự nữa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.