AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 316

Khi về đến nhà, chạy trước lên cầu thang, cô rất khích động, và được bù

đắp lại bao ngày cô đơn. Hạnh phúc như thế gần như đau đớn, nỗi vui
sướng hành hạ làm kiệt sức cô, cảm giác lạ lùng. Ôi! Tình yêu sao mà sâu
nặng đến thế. Đó là phần thưởng cho sự cô đơn, bị bỏ rơi, là kết quả của
những tháng xa nhau vô tận.

Cầm chìa khóa mở rộng cửa, cô quay nhanh lại nhìn chàng. Cô thấy

chàng mới tới nửa cầu thang, đi lên một cách nặng nề, chậm chạp khác hẳn
thường lệ. Lên hết thang chàng dừng lại một lát, giơ tay ra như để nắm lấy
cô, nhưng rồi lại thôi và bước vào phòng khách. Amber đứng đấy thất
vọng, cảm thấy người chàng rung lên. Rồi cô từ từ quay lại thấy chàng
nặng nề rơi xuống cái ghế bành, lập tức sự giận hờn ích kỷ của cô nhường
chỗ cho cảm giác hãi hùng.

Chàng mắc bệnh rồi!

Nhưng, với nỗi lo sợ mê tín, cô tức thì gạt bỏ ý nghĩ đó, bực mình vì nó

đã dám đi vào ý nghĩ của cô. “Không!”

Cô tự nhủ để gạt bỏ ý nghĩ của mình “chàng không mắc bệnh! Chàng chỉ

mệt và đói thôi! Nghỉ ngơi và ăn uống xong, chàng sẽ lại sức ngay”.

Không để chàng nghi ngờ nỗi lo sợ ấy, cô mỉm cười tiến lại gần chàng,

cởi áo khoác của chàng ra ném xuống ghế. Chàng ngước mắt lên, đáp lại nụ
cười của cô, nhưng vô tình thốt lên một tiếng thở dài, cô nói:

- Thế nào? Anh cũng không thèm nói là anh thích căn hộ của em sao?

Tất cả đều hiện đại và không có một tí gì là Anh cả!

Cô hơi nhăn mặt làm duyên, nhưng vừa nói vừa lo lắng quan sát chàng.

- Đẹp lắm, Amber ạ! Tha lỗi cho anh đã mất dạy như vậy! Thú thật với

em là anh kiệt sức quá rồi, sáu đêm không được nằm.

Amber có vẻ yên tâm hơn. “Phải đứng suốt đêm! Ai mà không mệt mỏi!

Vậy là chàng không bị bệnh đâu! Cám ơn Chúa! Ôi! Cám ơn Chúa!” Cô tự
an ủi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.