AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 344

“Ta yêu chàng. Chàng không thể chết được! Chúa không cho phép thế”.

Lúc chuẩn bị xong để đi ngủ, cô thử dỗ dành Spong:

- Nếu bà chịu thức đến ba giờ sáng và sau đó gọi tôi, tôi sẽ thưởng cho

bà một chai rượu.

Nếu mụ già nhận lời thức để cho cô có thể ngủ, Amber vui lòng chấp

nhận cho Spong say sưa suốt cả ngày.

Spong có vẻ thỏa mạn và thề rằng mụ sẽ không nhắm đến nửa con mắt.

Đến nửa đêm, Amber chợt tỉnh dậy, ngồi lên nghiêm khắc nhìn mụ.

Trong phòng sáng vì lửa cháy suốt đêm. Nhưng mụ hộ lý ngồi rất thẳng bên
cạnh bệnh nhân, hai tay khoanh vào bụng nhìn cô nở một nụ cười toe toét:

- Thế nào, thưa bà! Bị mất trộm phải không?

Amber lại rơi mình xuống giường và ngủ ngay. Một tiếng kêu khàn rồ

làm cho cô phải chồm dậy, tim đập mạnh. Bruce quỳ ở đầu giường đang
nắm lấy cổ họng Spong, mụ đang giãy giụa một cách bất lực như con cá ra
ngoài nước. Chàng so vai, méo mặt nhe hai hàm răng, tập trung mọi sức lực
vào các ngón tay và đe dọa bóp chết mụ già. Lao qua giường phía sau lưng,
cô nắm lấy cánh tay chàng lôi giật trở lại. Chàng chửi rủa, bỏ Spong và
quay lại Amber, nắm lấy cổ cô bóp mạnh đến nỗi máu cô dồn lên đầu, hai
thái dương đập mạnh, mắt mờ đi. Hai tai cô đã bắt đầu ù. Với nghị lực của
kẻ thất vọng, cô giơ hai tay ra và sờ thấy mắt chàng, cô bấu chặt các ngón
tay vào đấy. Bruce từ từ nới dần và đột nhiên lăn xuống giường không biết
gì nữa.

Amber trườn xuống đất, người hoàn toàn tê dại. Phải mất đến mấy giây

cô mới hiểu được câu nói của Spong:

- Vỡ rồi, thưa bà vỡ rồi, chính vì thế mà làm cho bệnh nhân phát điên.

Cô đứng lên một cách khó nhọc, trông thấy cái hạch to tướng đã vỡ ra,

thành một cái miệng lỗ to bằng ngón tay từ đó thoát ra một suối máu đen
đặc làm hoen bẩn các tấm chăn. Chẳng bao lâu một thứ mủ vàng từ dưới
đấy chảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.