AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 353

Amber lườm mụ đầy căm ghét và ghê tởm. Cô định bụng đến đêm sẽ

tống mụ ra, dù là bằng mũi dao nhọn. Bây giờ mới là hai giờ, cần phải
chuẩn bị bữa ăn phụ cho Bruce. Spong quay ra phòng khách và lần đầu tiên
mụ bỏ ăn. Amber bắt tay vào làm món ăn.

Lúc cô bưng khay vào buồng ngủ, qua phòng khách thấy Spong nằm trên

một cái ghế dài trước cửa sổ, vừa run rẩy vừa lẩm bẩm qua kẽ răng. Mụ giơ
tay về phía Amber:

- Thưa bà, tôi ốm rồi…

Amber đi qua không thèm nhìn, răng nghiến chặt rút trong túi ra chiếc

chìa khóa buồng. Mụ già hoảng sợ vội đứng lên đi theo. Amber vội vàng
mở cửa, lao vào bên trong đóng ngay cánh lại và khóa chặt. Cô nghe thấy
Spong rên rỉ và rơi phịch xuống chiếc ghế dài.

Amber thở dài nhẹ nhõm, cô ghê sợ, vì đã nghe nói có một số bệnh nhân

đã lao vào những người qua đường để hôn họ. Cô quay lại nhìn Bruce,
chàng đang tỳ lên khuỷu tay lo lắng và kinh ngạc nhìn cô:

- Gì thế?

- Có gì đâu!

Cô mỉm cười, bưng nhanh chiếc khay lại. Nói với chàng về Spong bị

mắc bệnh là vô ích, chỉ làm cho chàng thêm lo lắng, và chàng chưa đủ sức
để chịu đựng được xúc động, cô tiếp:

- Spong còn đang say, em không muốn để mụ vào làm phiền anh.

Vừa nói cô vừa bày các đĩa rồi nói tiếp với nụ cười đôi chút kích động:

- Anh hãy nghe mà xem, mụ hoàn toàn hỏng rồi!

Chàng không trả lời, Amber có cảm giác là chàng đã đoán ra là mụ bị

bệnh dịch chứ không phải say rượu. Cô cùng ăn với chàng nhưng không ai
nói nhiều và ít vui, Amber an tâm thấy chàng lại nằm ngủ. Cô không dám
ra mà ở lại cạnh chàng, luôn lắng nghe từng tiếng động trong phòng khách.
Thỉnh thoảng cô lại rón rén đi trên đầu ngón chân ra tận cửa để nghe ngóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.