AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 355

Trong bóng tối mờ ở phòng khách, một khối lù lù bất động, nhưng cô đi

qua không dừng lại, vào bếp thắp đèn rồi trở lại. Spong đã chết.

Cô xốc váy lên kinh tởm vào phòng. Mặt tái nhợt, vô cùng buồn nôn,

nhưng cô cũng làm xong được nhiệm vụ hàng ngày, quyết không để cho
Bruce biết. Cảm thấy chàng quan sát mình cô không dám nhìn lại, vì nếu
chàng nói lên, cô biết là mình không giữ được nữa. Đứng bên bờ một cuộc
khủng hoảng tâm thần phải cố hết sức để giữ thản nhiên, đợi đến lúc có xe
chở xác đi qua cô sẽ đẩy xác mụ xuống.

Khi những tia sáng nhợt nhạt mịn màng còn vạch trên bầu trời, Amber đã

nghe thấy tiếng gọi từ xa: “Hãy cho những xác chết ra ngoài”.

Amber giật mình, người cứng đơ như kẻ trộm bị chủ nhà phát hiện, cô vơ

vội lấy cây đèn và nói với chàng:

- Em vào bếp chuẩn bị bữa ăn tối.

Chàng chưa kịp lên tiếng, cô đã vội đi ra.

Không nhìn Spong, cô đặt đèn lên bàn mở cửa thông ra phòng ngoài.

Tiếng gọi đến gần, Amber đứng im một lúc rồi đột ngột xắn váy và cởi váy
trong ra, quấn nó vào hai tay, nắm lấy hai cổ chân to xù của mụ, từ từ kéo
ra cửa. Bộ tóc giả của Spong rơi và trán mụ quét lê trên sàn.

Mới ra đến đầu cầu thang, Amber đã cảm thấy đuối sức, người đẫm mồ

hôi, hai tai ù. Cô đi giật lùi, đặt bàn chân xuống bậc thứ nhất, tìm thấy nó,
bước xuống một bậc nữa. Cầu thang tối om, cô nghe rõ tiếng xương của
xác chết va vào mỗi bậc thang có trải thảm. Cuối cùng cô xuống đến dưới,
đập cửa. Người lính gác mở, Amber khẽ nói:

- Người hộ lý chết rồi.

Mặt cô xanh mét và cái váy trong tuột khỏi một bàn tay. Chiếc xe bò đã

lại gần cùng với tiếng kêu mới:

- Bó củi đây! Sáu xu một!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.