AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 354

Mụ già cựa quậy không ngừng, rên rỉ và gọi cô. Cuối cùng đến quá trưa cô
nghe thấy một tiếng bịch, cô hiểu rằng mụ ngã xuống sàn. Cứ nghe mụ chửi
rủa, cũng đoán được là mụ đang tìm cách đứng lên nhưng không được.
Amber cảm thấy lo sợ, không dám rời khỏi Bruce, chàng đang ngủ say sưa.
Cô nghĩ bụng:

“Làm thế nào mà rũ bỏ được nó? Ôi! Quỷ nó tha mụ đi, mụ già bẩn thỉu

ấy!”

Ra trước cửa sổ, nhìn cảnh mặt trời lặn chiếu sáng những vệt đỏ, vàng

trên các ngọn cây, phản chiếu vào trong tấm kính, thì bỗng nhiên cô thấy
hình như có một tiếng động mới, kỳ lạ: cô ngạc nhiên lắng nghe một lúc và
tự hỏi tiếng động do đâu và từ đâu đến. Rồi cô hiểu là từ phòng bên, một
thứ tiếng òng ọc ngừng lại một lúc rồi lại tiếp tục, tưởng mình bị lầm do
tưởng tượng. Cô hoảng hồn vì đó là một thứ âm thanh sầu thảm, rồi như bị
thúc đẩy bởi một ý thức mạnh hơn, cô đi qua phòng nhẹ nhàng xoay chìa
khóa mở cửa.

Mụ Spong nằm thẳng cẳng trên sàn, dang rộng chân tay. Mồm mụ há hốc

và từ đó thoát ra một thứ nước nhờn đặc sệt, có lẫn máu, cứ mỗi một lần
thở lại chảy cả đằng mũi. Amber kinh hoàng đứng ngây ra nhìn. Cô đóng
cửa lại, hơi đột ngột, đứng tựa lưng vào đó, toàn thân run rẩy. Chắc chắn
tiếng động cửa đã làm Spong chú ý, vì Amber thấy có tiếng òng ọc to hơn,
như mụ tìm cách gọi cô. Cô kêu lên hãi hùng, bịt tay lên tai rồi chạy trốn
vào phòng trẻ.

Phải mất đến vài phút cô mới lại hồn và quyết định trở lại phòng ngủ. Cô

thấy Bruce đã thức dậy.

- Anh đang tự hỏi không biết em đi đâu. Spong đâu? Mụ yếu lắm hả?

Trong phòng đã tối, cô chưa thắp đèn, nên chàng không thể nhìn thấy

mặt cô. Chờ một lúc, khi không nghe thấy gì nữa, cô cho là mụ đã chết. Cô
cố gắng làm cho câu trả lời được tự nhiên:

- Mụ ta đi rồi! Em cho mụ về và mụ đến nhà thương dịch. Em đi châm

đèn ở trong bếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.