AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 371

- Làm sao, thưa ông? Chỉ có vài đồng tiền lẻ, một vị quan lớn như ngài,

ở một căn hộ như thế này!

- Tất cả tiền bạc của chúng tôi đều gửi ở tiệm kim hoàn cả rồi. Thực

phẩm mua hôm qua còn không?

- Thưa ông không. Tên lính gác đã ăn cắp gần hết rồi. Cần phải bảo hắn

đi mua nữa.

Suốt ngày, mỗi khi đứng lên, chàng cảm thấy mụ quan sát chàng, mặc dù

mụ không có mặt nhiều trong phòng. Chàng nghĩ bụng: “Mụ biết ta có tiền,
đêm nay nó sẽ tìm cách chiếm đoạt. Dù chẳng có một đồng xu nào, chỉ
ngay những đồ đạc cũng là cả một gia tài đối với nó rồi”.

Muốn cứu được mạng sống cho hai người, phải cảnh giác, do đó suốt

ngày chàng để tâm nghiên cứu kế hoạch.

Sau cùng chàng quyết định là sẽ để một bộ chăn thay chỗ chàng trên

giường, còn chàng thì nấp sau một cái màn cửa chờ. Nếu mụ lại gần, chàng
có thể choảng cho mụ cây đèn nến vào đầu. Nhưng kế hoạch đó không
thành vì mụ không chịu đóng cửa. Lúc buổi tối, khi chàng yêu cầu, mụ tuân
theo, nhưng chỉ vài phút sau chàng nghe thấy mụ khẽ mở nó ra. Cửa để hé
như vậy trong hơn một giờ, chàng lại nhắc lại:

- Đóng cho tôi cái cửa cẩn thận vào, chị Maggot!

Mụ không trả lời nhưng tuân theo. Căn phòng dần dần tối hẳn. Chàng

đợi nửa giờ, rồi từ từ và thận trọng đứng lên, không rời mắt khỏi cửa, bắt
đầu tập trung các chăn. Chàng đang sắp xong thì nghe thấy một tiếng động
nhẹ và thấy cánh cửa mở ra. Bực mình, chàng nghiêm khắc gọi:

- Chị Maggot đâu!

Mụ không trả lời, nhưng chàng cảm thấy mụ đang quan sát chàng, vì ánh

trăng đã chiếu vào trong phòng.

Chàng không nhìn thấy mụ, nhưng mụ thấy được mọi hành động của

chàng. Quay trở về giường, chàng nằm dài ra, toát mồ hôi vì phẫn nộ nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.