AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 382

- Trời ơi! - Cô nói và nhìn vào trong gương với vẻ thỏa mãn, - ta đã quên

mất trước đây ta thế nào!

Sau mùa hè nóng một cách khác thường và khô hạn, đến cuối tháng

Mười thời tiết bỗng thay đổi đột ngột. Những trận mưa dữ dội nối tiếp
nhau; vào giữa tháng sau xuất hiện những cục băng lớn.

Bruce sốt ruột. Chàng lo lắng tự hỏi những con tàu cùng với những chiến

lợi phẩm chàng đã mang về hiện nay ra sao? Chàng muốn về Luân Đôn thật
nhanh và đi ngay sang Mỹ. Amber hỏi chàng định khi nào thì giương
buồm.

- Đến chừng nào mà anh có thể. Nhưng khó mà bọn thủy thủ chịu ký

giao kèo ngay.

- Em muốn được cùng về với anh.

- Amber, anh thấy như thế không nên. Trước tiên anh đến Oxford đã, vì

lúc này triều đình đang ở đó, anh rất cần được gặp nhà Vua về một việc
nhượng đất đai. Thời tiết rất xấu và anh không thể mất thì giờ đi xe. Một
khi tới Luân Đôn, anh sẽ bận đến nỗi không thể gặp em được. Em nên ở lại
đây một vài tháng nữa, thành phố chưa được bảo đảm trong lúc này.

- Điều đó em không cần! - Amber ngoan cố cãi, - bảo đảm hay không,

em cần quái gì! Nếu em còn có thể nhìn thấy anh, dù chỉ trong chốc lát, em
sẽ đi theo anh. Dù có phải đi ngựa cũng chẳng hề gì đối với em!

Nhưng vào một buổi trưa, khi đang đứng ở cửa sổ nhìn đám mây lớn

màu xám quét về phía nam và mải quan sát một bọn kỵ sĩ đang tiến lại gần
nhà, bỗng nhiên cô có cảm giác kỳ lạ, lo lắng và nghi ngờ. Cô xuống đến
chân cầu thang thì gặp Almsbury bước vào.

- Bruce đâu anh?

Almsbury mặc một chiếc áo khoác đi săn, chân đi ủng cao, đầu tóc ướt

đẫm và những cái lông trên mũ nghiêng ngả một cách thảm hại. Anh có vẻ
bối rối nhìn thấy cô:

- Anh ấy đi rồi, Amber ạ! Đi Luân Đôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.