AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 383

- Đi không có em à?

Amber nhìn anh không tin, cô nổi khùng:

- Nhưng em phải đi theo anh ấy. Em đã bảo anh ấy rồi mà!

- Anh ấy nói với anh là đã bảo em là anh ấy ra đi một mình.

- Quỷ nó bắt anh ấy đi. - Amber làu bàu, cô chạy đi. - Vậy thì em cũng sẽ

đi.

Almsbury gọi, nhưng hình như cô không nghe, cứ chạy nhanh lên cầu

thang. Tới nửa chừng, gặp một người đàn ông lạ, đã đứng tuổi, quần áo
sang trọng. Mặc dù người đó quay lại nhìn theo, cô hoàn toàn không để ý.
Cô chạy ào vào trong buồng gọi to:

- Nan! Đóng gói cho chị một ít quần áo, chị đi Luân Đôn đây.

Nan giật nảy mình, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời vẫn mưa và gió bẻ cong

những cây nến.

- Thưa bà, đi Luân Đôn vào thời tiết này?

- Mặc xác thời tiết! Đóng gói ngay những quần áo cho tôi, bất cứ thứ gì

cũng được, tùy thích.

Amber giựt đứt những dây buộc áo, vào bàn trang điểm, vứt lên đó các

vòng tay. Người cô đỏ nhừ, hàm răng nghiến lại; cô nghĩ thầm: “Bệnh dịch
nó bắt anh ấy đi! Anh ấy phải mang ta đi theo chứ! Ít nhất cũng phải có
trách nhiệm với ta chứ! Rồi ta sẽ cho biết tay!”

Nan cuống quýt, đưa ra những cái áo dài, sơ mi, giày của chủ. Cả hai đều

bận rộn đến nỗi không thấy Almsbury bước vào và đóng cửa lại:

- Amber! Cô làm cái quái gì thế?

- Em đi Luân Đôn đây, anh thấy thế nào?

Cô cũng chẳng thèm đưa mắt nhìn anh, vẫn cứ tiếp tục rút những cái kim

gài trên đầu ra, để cho tóc xõa xuống hai vai… Almsbury đi nhanh qua
phòng và mặt anh xuất hiện trong tấm gương Amber đang soi. Cô nhìn anh
dữ tợn, anh bảo Nan:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.