AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 455

- Bà nói là cháy lớn ở Luân Đôn? - Amber nhắc lại, vẻ không tin. -

Không phải là chỉ vài ngôi nhà thôi sao?

- Ô! Trời ơi, không! Một cuộc cháy lớn, khốn khổ thay! Ông ta nói là lúc

ông ta đi, tất cả đều cháy suốt dọc bờ sông, nghĩa là vào buổi chiều hôm
qua.

- Trời ơi! - Amber lẩm bẩm.

Cô tưởng tượng tất cả gia sản, quần áo, mọi thứ của cô đều bị thiêu.

- Luân Đôn cháy! Bắt đầu từ bao giờ vậy?

- Sáng sớm hôm chủ nhật, - bà chủ quán đáp, - trước lúc mặt trời mọc.

Người ta nói đó là một âm mưu của bọn giáo hội.

- Trời ơi! Và hôm nay chúng ta đi là thứ hai! Gần hai ngày trời!

Amber rất nôn nóng, hỏi John Lớn:

- Còn cách bao xa nữa? Ta phải đến đấy ngay!

- Thưa bà, còn hơn bảy mươi dặm nữa. Chúng ta không thể nào tới hôm

nay được, dù có đi suốt đêm. Tốt hơn hết là cứ thủng thỉnh đi lúc trời còn
sáng.

Họ ăn vội vàng, lại lên yên. Bà chủ quán theo ra đường và chỉ lên trời:

- Hãy nhìn mặt trời kìa! Nó đỏ quá chừng!

Mọi người đều ngẩng đầu lên, lấy tay che mắt, những người khác trong

phố cũng bắt chước họ. Quả nhiên mặt trời sáng một cách ảm đạm, màu đỏ
lửa, báo điềm không lành.

- Lên đường! - Amber kêu lên.

Họ phi nước đại. Amber không muốn nghỉ lại ban đêm, vì sợ rằng khi tới

nơi những của cải của mình và cả Radclyffe cũng tan biến vào trong mớ
hỗn độn ấy. Tuy nhiên, không thể tới Luân Đôn được, vì hành trình trong
đêm vô cùng chậm chạp và nguy hiểm hơn ban ngày. Bữa tối xong cô đi
nằm, không bỏ ủng, không cởi áo. Trước lúc mặt trời mọc, chủ quán đã lên
đánh thức, họ lại lên đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.