AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 503

Cô vội nói. Hướng theo cặp mắt chàng, nàng đổi hướng câu chuyện:

- Anh Bruce, em có một ý kiến! Lúc nào anh xong việc, chúng ta sẽ lấy

chiếc thuyền buồm của Almsbury đi chơi ngược dòng sông một vài tuần lễ.
Em đã hỏi, anh ấy đã đồng ý. Ôi! Em van anh đấy! Tuyệt lắm!

- Anh sợ rời khỏi Luân Đôn. Nếu bọn Hòa Lan đổ bộ?…

Amber chế giễu:

- Ôi, sao mà lố bịch thế! Chúng chẳng dám đâu! Vả lại hòa ước hầu như

đã ký xong. Hôm qua em nghe thấy Hoàng thượng nói thế. Chúng chỉ lượn
ngoài bờ biển nước ta để dọa dẫm và trả chúng ta cái mà chúng ta đã làm
cho chúng vụ hè năm ngoái. Anh Bruce, xin anh!…

- Có thể được, nếu bọn Hòa Lan cút về nước.

Nhưng bọn Hòa Lan không cút về nước. Sáu tuần liền chúng lảng vảng

quanh bờ biển với một hạm đội một trăm chiến thuyền, còn thêm hai mươi
nhăm của Pháp. Trong khi đó nước Anh không còn một chiếc nào ra hồn và
buộc phải sử dụng những chiếc tàu cũ và xấu. Quân đội Pháp đóng ở
Dunkerque.

Rồi một đêm họ đang ngủ, hầu như Bruce đã ngủ, còn Amber chỉ lơ mơ,

thì một tiếng động hỗn độn làm hai người tỉnh giấc. Amber lắng nghe, kinh
ngạc, trong khi tiếng động mỗi lúc một lớn. Đột nhiên nó bùng lên, đó là
những tiếng trống báo động trong các phố. Amber có cảm tưởng như tim
mình ngừng đập. Cô ngồi dậy lay vai Bruce:

- Bruce… Bruce, dậy đi! Quân Hòa Lan đã đổ bộ!

Giọng cô run run, người lạnh ngắt vì sợ hãi. Những tuần lễ hoài nghi ấy

đã làm cô bị khích động hơn cô tưởng, màn đêm âm u, những tiếng trống
ghê rợn, tất cả đều góp phần làm cho cô tưởng là quân địch đã đến đây,
trong thành phố này, ngay trước nhà cô. Tiếng động mỗi lúc một lớn hơn,
tiếng trống khua cuồng loạn, những tiếng kêu của đàn ông, tiếng thét chói
tai của đàn bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.