AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 504

Bruce chồm dậy. Không nói một lời, Amber đi theo ra cửa sổ. Anh cúi

xuống, gọi ra sân:

- Gì thế? Quân Hòa Lan đổ bộ phải không?

- Chúng đã chiếm Sheerness rồi! Chúng ta đang bị bao vây!

Tiếng trống vẫn thúc, tiếng chuông nhà thờ đổ hồi, một cỗ xe đi trong

phố, rồi một người cưỡi ngựa. Bruce đóng cửa sổ lại, mặc quần áo:

- Mẹ kiếp! Chúng sắp đến đây rồi, chúng ta chẳng có gì để ngăn chúng

lại!

Amber khóc vì thực sự hãi hùng. Bên ngoài, tiếng trống giục mỗi lúc

một mạnh hơn, ầm vang trong đêm tối, tiếng động ghê rợn báo trước điều
bất hạnh; mọi người đều kêu hét trên cửa sổ, chạy lao ra đường phố. Nan
gõ cửa đề nghị được vào.

Amber kêu, rồi quay lại Bruce hỏi:

- Anh đi đâu đấy? Để làm gì?

Amber run rẩy, hai hàm răng va vào nhau lập cập, dù đêm đó nóng nực.

Nan cầm nến bước vào châm sang các ngọn khác. Nỗi lo sợ của Amber
giảm dần khi trong phòng sáng lên.

- Anh đi đến Sheerness đây!

Bruce thắt nút cavát, chàng bảo Nan sang phòng chàng lấy đôi ủng.

Amber đưa cho chàng cái áo chẽn.

- Ôi! Anh Bruce, xin anh chớ có đi. Bọn chúng đến hàng nghìn đứa,

chúng giết anh mất. Bruce, anh không được đi.

Cô níu cánh tay chàng bắt chàng phải ở lại. Chàng gỡ ra, cài khuy áo

chẽn, xỏ chân vào đôi bốt to tướng có đinh thúc ngựa bằng bạc mà Nan mới
mang tới. Chàng thắt dây gươm và Nan đưa cho chàng chiếc mũ và áo
khoác. Chàng nói:

- Em phải đem các con rời khỏi Luân Đôn càng sớm càng tốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.