AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 602

gì! Một quận chúa, một người đẹp sang Mỹ! Ôi! Bà sẽ được người ta đón
mừng ở khắp Virginia. Nhưng chúng tôi sẽ giữ bà phần lớn thời gian.

Nụ cười của Corinna chân thành quá, thật thà quá làm cho thâm tâm

Amber sôi lên. “Trời ơi! Thế mà nó sống ẩn dật!” Cô mỉa mai nghĩ thầm.

- Bao giờ thì bà sang Pháp?

Cô đã nhiều lần đặt câu hỏi đó với Bruce và chưa có được câu trả lời rõ

ràng: và hai tháng đã trôi qua, cô sợ nó sắp diễn ra.

- Tôi nghĩ là phải trong một thời gian nữa. - Corinna lưỡng lự một lát, rồi

với một thứ tự hào và muốn tâm sự sớm, bà nói thêm - Vì nhận thấy tôi đã
có mang, mà chồng tôi nghĩ là ra đi trước lúc sinh đứa bé là thiếu thận
trọng.

Amber không sao nói được sau cái đòn quá nặng ấy đối với cô.

“Ôi!” - Cuối cùng cô nghe thấy tiếng thì thầm - “sao mà sung sướng

quá?”

Lòng sôi sục nhưng cô cố tự kiềm chế. Người đàn bà có mang thì can hệ

gì đến cô? Trái lại, cô còn có thể lợi dụng. Bởi vì chàng còn phải ở lại đây
rất lâu hơn dự tính, vì bề ngoài Corinna chưa có dấu hiệu có mang.

Thế là Amber đứng lên, tuyên bố phải ra về, Corinna kéo chuông để gọi

người hầu. Nàng tiễn Amber ra cửa và nói:

- Xin rất cám ơn cuộc viếng thăm của bà. Tôi hy vọng là chúng ta sẽ trở

thành bạn thân.

Hai người đứng lại trên ngưỡng cửa, Amber nhìn Corinna:

- Thưa bà tôi cũng mong như vậy - đột nhiên cô nói thêm - Hôm qua tôi

được gặp con trai bà trong cung điện.

Corinna có vẻ ngạc nhiên, rồi cười ngay:

- Ồ! Bà nói đến Bruce? Đó không phải là con trai tôi! Chồng tôi có nó

với người vợ trước, nhưng sự thực là tôi quý cháu chẳng khác gì con tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.