AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 67

một người thì thầm đằng sau cái quạt, cặp lông mày dướn lên, và cả hai
quay mặt đi.

Amber còn nhìn họ một lúc nữa, ngạc nhiên vì bị xúc phạm, bị sỉ nhục,

cô cúi xuống cái quạt cắn môi lại, để nén một tiếng khóc đột ngột. “Ối! Cô
tự nhủ thầm, sao mà ta nhục nhã thế, họ cho ta là một gái điếm”. Tất cả
niềm vui và hạnh phúc của cô đột nhiên biến mất. Cô muốn không bao giờ
phải đi ra ngoài để tránh khỏi làm bia cho mọi khinh thị và chế giễu.

Lẽ tất nhiên Bruce bắt gặp cái nhìn ấy, liền động viên cô, nắm lấy bàn

tay cô một cách thắm thiết. Cô đưa mắt nhìn anh tỏ vẻ biết ơn rồi quay nhìn
lên sân khấu, tìm cách quan tâm đến vở kịch, nhưng không được. Cô chỉ
mong muốn có một điều, màn kịch kết thúc, để lại thấy được niềm khích lệ
trong cảnh cô đơn của căn buồng của họ. Cô Sarah sẽ xấu hổ, và bác Matt
sẽ nổi giận thấy cô đến nông nỗi này.

Cuối cùng tấm màn buông xuống và các khán giả đứng lên. Bruce giúp

cô mặc tấm áo khoác và mỉm cười hỏi cô:

- Thế nào, em có thích vở kịch này không?

- Em… em rất thích!

Cô trả lời mà không ngẩng mặt lên, cũng chẳng dám nhìn ra xung quanh

chỉ sợ lại gặp cặp mắt của hai người phụ nữ lúc nãy hoặc một bộ mặt nhạo
báng nào đó.

- Ta đi về chứ, em thân yêu?

Chàng đưa cánh tay cho cô khoác.

Sau khi ra khỏi nhà hát, họ đi qua nhiều nhóm đi lượn để tới cỗ xe của

Bruce, đang đứng đợi trong một dãy xe đậu chật đường. Sự đi lại của
những người bộ hành cũng gần như bị tắc nghẽn, mọi người đẩy nhau, tìm
cách mở một lối đi; bọn trẻ bán rong và bọn phu khuân vác cáu kỉnh, chửi
rủa. Đột nhiên một tên ăn mày xuất hiện trước mặt họ, miệng há, nói những
câu không thể nào hiểu được, và nhe ra chiếc lưỡi bị cắt đang chảy máu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.