AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 74

- Một phần thôi. Anh ta rất cần tiền.

- Thế tại sao anh ấy không đề nghị với nhà Vua?

- Cưng ạ, em không hiểu anh ấy đâu!

Vừa lúc ấy nghe thấy có tiếng xe ngựa dưới phố, Amber vội chồm ra

ngoài cửa sổ, nhưng bị thất vọng ngay, cỗ xe tiếp tục đi và quẹo ở góc phố.
Cô cứ cúi người, tìm cách xuyên thủng đêm tối, vì không có một chút ánh
sáng nào trên đường, trừ ánh sáng tái ngắt của trăng mờ ảo và các vì sao.
Buổi tối các công dân Luân Đôn ở trong nhà, trừ phi có một lý do cấp thiết,
lúc đó họ mới đi ra ngoài kéo theo một nhóm người cầm đuốc.

Phía xa bóng đèn của người gác đêm, có thể nghe thấy điệp khúc đều đều

buồn tẻ:

- Mười giờ rồi, một đêm hè đẹp và nóng. Mọi việc đều ổn. Mười giờ rồi!

Hoàn toàn bị lôi cuốn bởi ý nghĩ về Bruce, Amber quên mất sự có mặt

của Almsbury. Đột nhiên cô thấy cánh tay anh ôm lấy người cô, anh luồn
một bàn tay vào trong áo cô và tay kia kéo mặt cô lại để hôn lên môi. Cô sẽ
kêu lên, hốt hoảng vùng ra và cho anh một cái tát thật kêu vào má.

- Không! Bạn bè với nhau mà thế à? Anh ấy mà biết sẽ có vấn đề với anh

ngay!

Almsbury chưng hửng, nhìn cô một lúc rồi phá lên cười:

- Có vấn đề với tôi à! Trời ơi! Cưng, ý nghĩ gì mà kỳ quặc thế! Thôi nào!

Cô tưởng là Bruce sẽ cáu với tôi vì đã mượn của anh ta người đẹp trong
một đêm à?

Mắt Amber như nảy lửa, cô lao vào Almsbury đấm đá túi bụi như điên.

- Tao không phải là gái giang hồ, đồ chó chết! Cút ra khỏi nơi đây, nếu

không tao xé xác mày ra!

Almsbury nắm chặt lấy hai tay cô:

- Thôi nào, có yên không, đồ tiểu yêu! Tôi ân hận rồi. Tôi xin lỗi… Tôi

không biết…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.