ÁN MẠNG DƯỚI ĐÁY HỒ - Trang 235

muỗi đậu trên cánh tay, cô chờ cho nó hút đi một ít
máu rồi mới đập nát nó trên da mình.

Mặt trời ló dạng xuyên qua ngọn cây và Lizzie

nhìn lên bầu trời màu đỏ. Cô thở dài và bắt đầu đi
qua khu rừng.

- “Thấy chưa Julia””, Lizzie nói lớn. “Tớ đã bảo

là họ sẽ bỏ tù cậu".

***

Chính cảnh sát viên Larson mang tin đến cho cô.

Cô có thể nghe được tiếng bước chân ở hành lang bên
ngoài xà lim trước khi cô biết đó là ai. Julia đã trải
qua hai ngày trong xà lim, cô tự hỏi điều gì đang diễn
ra ở phần còn lại của thế giới này. Hai ngày mà
chừng như là mãi mãi. Không có lời buộc tội nào cho
Julia. Tuy nhiên họ vẫn giam cô, điều này sắp kết
thúc nếu họ không buộc tội cô. Julia đang đứng bên ô
cửa sổ duy nhất của xà lim, cô quay lại và thấy
Laxson. Người bảo vệ mở khóa xà lim của cô.

“Bà Stanton à,” Larson nói, vẻ mặt anh ngượng

nghịu tựa như đang bối rối về việc làm của mình.

Julia trông như không còn sự sống.
“Anh ta thế nào rồi ? Anh ta chết rồi phải không ?

Thế nên ông mới tới đây ? Để nói với tôi rằng anh ta
đã chết. ”

Larson bước vào xà lim nhỏ hẹp. “Thưa bà,

không. Thật ra ông Wilson khỏe. Ông ấy đã tỉnh lại.”

“Ồ, thật tuyệt diệu,” Julia nói. Cô ngồi thụp xuống

chỗ tường của xà lim.

“Bà Stanton à, tôi chỉ muốn nói rằng chúng tôi lời

xin lỗi,” Larson nói. “Ông Wilson đã kể cho chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.