ÁN MẠNG DƯỚI ĐÁY HỒ - Trang 52

“Đây là điều chúng ta sẽ làm,” Julia nói. Chúng ta

sẽ trở lại đó, lấy cái đồng hồ và chùi sạch những chỗ
chúng ta đã chạm đến. Làm thế thì sẽ không còn dấu
vân tay nào, vì thế khi về nhà chúng ta sẽ gọi cảnh
sát, không có gì phải lo lắng cả. Nhưng chúng ta phải
lấy lại cái đồng hồ. Anh phải hình dung ra rằng nếu
họ phát hiện ra cái xác và cái đồng hồ ở đó thì người
họ tìm là em chứ không phải là Lizzie.”

“Julia, chuyện này thật điên rồ. Bây giờ là nửa

đêm. Làm sao em thấy được cái gì chứ ?”

Cô chạy ù ra khỏi phòng ngủ vào nhà bếp, điên

cuồng tìm hết kệ này đến kệ khác của phòng để thức
ăn chật chội của họ. Cô đẩy gói bột trộn sẵn để làm
bánh, những hộp trà thảo dược, hỗn hợp cacao nồng
nặc, những hũ nhỏ, hộp gia vị và thảo mộc bằng kim
loại và những xấp khăn giây. Những bịch khoai tây
chiên để mở rớt trên sàn nhà cùng với dao thìa bằng
nhựa còn sót lại từ món thịt nướng vĩ nhân ngày
chiến sĩ trận vong từ tháng trước, cô không ngừng lại
để nhặt mọi thứ lên. Bỗng dưng một nụ cười nở trên
khuôn mặt cô. Cô với tay vào tận trong cùng của cái
tủ có ngăn kéo và lôi ra một cái đèn pin không thấm
nước quá khổ màu đen.

“Ối trời ơi !” Paul nói, “Em đi thật đó hả ?”
“Anh không hiểu sao ? Nếu cảnh sát tìm thấy cái

đồng hồ trong xe với cái xác, thì họ sẽ chẳng cần dấu
vân tay nữa. Họ sẽ đến đây ngay và lôi con lừa ngu
ngốc là em đây vào tù.”

“Chuyện đó có khả năng như thế nào nhỉ ?”
“Khá tốt, em có thể nói vậy. Anh nghĩ có bao

nhiêu thằng Paul và con Julia ở Lakeside này ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.