ÁN MẠNG DƯỚI ĐÁY HỒ - Trang 94

Anh đã ăn xong, điều anh muốn hơn bất cứ gì lúc

này là tìm được một chỗ an toàn để ngủ. Nhưng ở
đâu kia chứ và làm sao anh có tiền để làm chuyện đó
? Một băng ghế ở công viên thì sao ? Ở đó sẽ an toàn
chứ ? Những kẻ vô gia cư ở Hạt Fairfield,
Connecticut sẽ đi đâu ? Anh sẽ đến một nơi nào đó.
Cảnh sát sẽ kiểm tra các công viên, trạm xe buýt và
thậm chí các khách sạn.

Khi đang cân nhắc thế tiến thoái lưỡng nan của

mình, anh thấy hai viên cảnh sát bước khỏi lối vào
phía trước của bệnh viện. Họ nói chuyện một lát, rồi
một người bắt đầu đi xuống đường, nhìn vào những
chiếc xe hơi, trong khi người thứ hai băng qua đường,
tiến thẳng đến nhà hàng.

“Thưa bác sĩ, bác sĩ có muốn dùng thêm cà phê

không ?”, Một người đàn ông dáng chắc nịch hỏi. Eo
! anh ta mang một cái tạp dề bẩn thỉu.

“Không, cám ơn,” Người Lạ nói và đứng dậy.
“Trông ông không khoẻ lắm. Ông chắc là tôi

không cần lấy thêm gì khác cho ông chứ ?”

Người Lạ quay đi và thấy một viên cảnh sát cách

cửa khoảng 20 yards “Tôi chỉ cần xài toa-lét”

“Ngay phía sau đó, cửa thứ hai bên phải.”
“Cám ơn.” Người Lạ đi nhanh về phía phòng vệ

sinh, quay lưng về cửa trước. Thậm chí anh có thể
nghe được tiếng cửa trước mở ra khi anh vào đến
phòng vệ sinh nam. Nhưng lúc anh thấy một phòng
khác đề chữ “Cấm vào”. Anh vặn núm cửa, cánh cửa
mở ra phía ngoài, và Người Lạ bước qua đó. Anh
nhận thấy mình, đang đứng ở một lối đi hẹp dẫn đên
một cánh cửa khác. Anh đi xuôi theo lối đi và mở
cánh cửa thứ hai. Lần này anh nhận thấy mình đã ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.