ÁN MẠNG ĐƯỜNG NHÀ XÁC - Trang 58

Nhưng một thời gian ngắn sau đó, tôi cũng quên luôn vấn đề ấy; tôi hết sức
chuyên chú vào việc xin vào học tại đại học Oxford.

* * *

Ít lâu sau, tôi tới trường đại học này. Cha mẹ tôi cho tôi đủ tiền để có thể

sống như những con nhà giàu nhất bên Anh quốc.

Giờ đây tôi tự chứng tỏ cuộc sống của mình còn giàu hơn gấp bội. Tôi

buông bỏ tất cả lòng tự trọng. Tôi ăn xài rộng rãi hơn cả những kẻ có tiếng
là xài hoang, và tôi thêm những chiêu trò đồi bại mới vào những hành vi
trụy lạc cũ đã nổi tiếng ở trường đại học đó.

Và tôi cũng sa đọa hơn nữa. Tuy khó tin, nhưng sự thật là tôi đã quên cả

cái địa vị quý phái của tôi. Tôi học và đem ra sử dụng cái tài đốn mạt của
những kẻ kiếm ăn bằng cờ bạc. Cũng như những tay lành nghề, tôi đánh bạc
để kiếm tiền.

Các bạn tôi tin tôi. Đối với họ tôi là William Wilson, con người hay giễu

cợt, nhưng danh giá, một người rất rộng rãi, hay tặng quà hậu hỹ cho bất cứ
ai và tất cả mọi người, một thanh niên ngông cuồng nhưng chưa hề bao giờ
làm một điều gì bỉ ổi cả.

Tôi đã thành công trong lối sống đó được hai năm. Rồi một thanh niên tên

là Glendinning tới trường đại học. Theo như lời đồn, thanh niên này cũng
vừa mới trở nên giàu có một cách dễ dàng. Chẳng mấy lúc tôi đã biết rằng
anh chàng này kém trí khôn. Lẽ dĩ nhiên điều đó đã khiến anh ta trở thành
một kẻ rất thích hợp để tôi trổ mánh lới của tôi. Tôi thường đánh bạc với anh
ta. Trước hết, với nghệ thuật quen thuộc của một kẻ đánh bạc lành nghề, tôi
để hắn thắng tôi. Rồi khi kế hoạch đã sẵn sàng, một đêm kia tôi gặp anh ta
(buổi gặp gỡ tôi định là buổi đánh bạc cuối cùng giữa chúng tôi) tại phòng
một người bạn khác, ông Preston. Canh bạc hôm đó có chừng tám hay mười
người dự. Nhờ sự tính toán chu tất của tôi, canh bạc bữa đó có vẻ như đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.