Jupiter, rồi sau giải phóng cho lão ta, nhưng lão không muốn rời khỏi cậu
chủ của lão.
Mùa Đông ở đảo Sullivan’s ít khi lạnh, và về cuối năm thường không cần
phải đốt lửa sưởi ấm. Tuy nhiên vào khoảng giữa tháng 10 năm 18…, có
một hôm thời tiết rất lạnh. Ngay trước khi mặt trời xế bóng tôi đi len giữa
đám sim xanh um để đến nhà bạn tôi. Đã mấy tuần tôi không đến thăm anh.
Hồi đó tôi ở Charleston, cách đảo mười lăm cây số, nhưng thời bấy giờ đi về
không dễ dàng như ngày nay.
Khi tới căn nhà nhỏ, tôi gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời nên tôi tìm
chiếc chìa khóa dấu ở một nơi tôi đã biết. Tôi mở khóa cửa rồi vào trong
nhà. Một ngọn lửa trong lò sưởi đang cháy làm tôi ngạc nhiên và thích thú.
Tôi cởi áo choàng, ngồi trên một chiếc ghế lớn bên cạnh lò sưởi, và đợi hai
bạn tôi trở về.
Sau chiều tà một lúc, họ trở về và có vẻ rất hoan hỷ được gặp tôi. Lão
Jupiter cười ngoác cả miệng, đi lại lăng xăng để làm cơm. William Legrand
thì coi bộ vui vẻ, hớn hở. Với sự giúp đỡ của lão Jupiter, anh đã tìm thấy và
bắt được một con côn trùng lớn thuộc loài bọ hung mà anh tin rằng con bọ
hung này hoàn toàn mới lạ đối với những người nào nghiên cứu về những
giống này. Anh muốn rằng sáng hôm sau tôi sẽ cho anh biết ý kiến về con bọ
hung này.
“Sao lại không bàn ngay tối nay.” Tôi vừa hỏi vừa đưa tay về phía lửa, và
không muốn nghe chuyện côn trùng thuộc loại bọ hung.
William Legrand nói: “Chà, phải chi tôi đã biết trước là anh đến đây.
Nhưng đã lâu tôi không gặp anh. Làm sao tôi biết trước được anh sẽ đến
thăm tôi ngay đêm nay nhỉ? Khi tôi đang về nhà thì gặp một người bạn ở
đầu hòn đảo bên kia, và tôi đưa hắn cầm con bọ hung đó. Đêm nay anh ở lại
đây, rồi tới rạng đông tôi sẽ cho lão Jupiter đi lấy về. Nó đẹp tuyệt trần!”
“Sao? Rạng đông đẹp à?”
“Không, con bọ hung. Màu nó vàng óng ánh, dài chừng năm phân, có hai
chấm đen ở gần đuôi và một chấm đen khác dài hơn ở phía đầu. Nhưng sợi
râu thì thiệt là…”