ÁN MẠNG ĐƯỜNG NHÀ XÁC - Trang 70

Lão Jupiter nói: “Cháu hiểu sao nổi, và cháu cho rằng đến cả cậu cháu

cũng không hiểu nốt. Nhưng hết thảy đều tại con bọ hung vàng mà ra cả.”

Tôi tới căn nhà nhỏ vào lúc gần ba giờ chiều. William Legrand nắm tay

tôi một cách nồng nhiệt, bồn chồn làm tôi ngạc nhiên và tăng thêm mối lo
ngại về anh. Mặt anh trắng bệch, hai mắt sâu hoắm sáng quắc. Sau vài ba
câu hỏi thăm sức khỏe, tôi hỏi anh xem người bạn kia đã trả con bọ hung
chưa.

Anh trả lời, vẻ mặt biến sắc: “À, có. Tôi lấy nó lại ngay sáng hôm sau.

Không gì có thể chia rẽ tôi với con bọ hung được. Anh có biết rằng lão
Jupiter nói đúng về nó không?”

“Đúng thế nào?” Tôi hỏi, và sợ phải nghe câu trả lời tiếp theo.
“Vì hắn cho rằng con bọ hung đó bằng vàng thật.” Anh nói câu đó một

cách rất nghiêm trang. “Con bọ hung sẽ làm tôi giàu,” anh nói tiếp. “Giàu
như trước kia! Tôi chỉ cần sử dụng con bọ hung đúng cách, rồi tôi sẽ tìm
được đến chỗ có vàng như nó đã báo điềm trước. Này bác Jupiter, bác đưa
cho tôi con bọ hung đó.”

“Gì ạ, con bọ hung hả cậu? Cháu không muốn quấy rầy con bọ hung đó

đâu. Cậu đi mà lấy.”

William Legrand đứng dậy rồi đem con bọ hung lại cho tôi. Con bọ này

đẹp thật và chưa từng có con nào như vậy. Gần phía cuối đuôi có hai chấm
đen tròn, và một chấm dài ở gần phía trước. Thân nó cứng và có màu vàng
óng ánh. Nó cũng nặng lắm. Xét ra, tôi có thể hiểu tại sao lão Jupiter lại sợ
hãi con bọ hung này. Tuy nhiên, tôi không hiểu tại sao một người có học
thức như William Legrand lại có thể đồng ý với lão Jupiter.

William Legrand nói: “Tôi cho mời anh đến để được anh giúp trong việc

lấy những của cải mà thần thánh và con bọ hung này ban cho tôi.”

Tôi la lên: “Anh William, nhất định anh bị bịnh rồi. Anh phải nằm nghỉ

mới được, tôi sẽ ở lại đây cho tới khi anh bình phục.”

Anh nói: “Anh sờ tim tôi đập mà xem.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.