ÁN MẠNG ĐƯỜNG NHÀ XÁC - Trang 8

Mãi sau, chúng tôi xuống tới bậc cuối cùng và cùng đứng trên nền đất nơi an
nghỉ ngàn năm của dòng họ The Montresor.

Chân bạn tôi không vững, vì hắn đã uống rượu từ trước, và tôi nghe thấy

tiếng chuông gắn nơi mũ hắn lắc trong khi hắn đứng bên tôi.

Hắn bảo: “Thùng rượu đâu?”
Tôi nói: “Ở mãi đằng kia.” Tôi nhìn vào đôi mắt hắn đang long lanh vì

hơi rượu. “Nhưng bác có vẻ khó ở. Ta cần giữ sức khỏe chứ. Bác giàu có và
được thương mến. Bác có hạnh phúc như trước đây tôi đã hưởng. Thôi ta trở
về đi. Luchresi sẽ…”

Hắn bảo: “Không sao hết. Tôi không chết vì chứng bệnh này đâu.”

Tôi đáp: “Vâng, thực vậy. Nhưng bác cần gìn giữ từng chút một.”
Tôi lấy một chai rượu trong các chai đặt gần bên và đập bể cổ. “Rượu sẽ

làm ta ấm để chống lại khí lạnh.”

Hắn đưa chai lên môi, liếc nhìn tôi bằng một cái nhìn hiểm độc từ khóe

mắt, và bảo: “Tớ uống mừng những kẻ đã khuất đang nằm ngủ quanh ta.”

“Và tôi uống chúc bác trường thọ.”
Hắn cầm tay tôi, rồi chúng tôi tiếp tục đi.
Hắn nói: “Những hầm này lớn quá.”

Tôi đáp: “Chúng tôi là một dòng họ danh giá, và cổ kính.”
Rượu đã làm ấm lòng chúng tôi. Tôi có thể trông thấy vậy trong mắt hắn

và nghe thấy vậy trong tiếng chuông rung. Mỗi lúc chúng tôi càng đi sâu
xuống hầm, giữa những bức tường dài ở đó xương người chết nằm đè lên
nhau, với những thùng rượu đặt đó đây chung quanh họ. Bây giờ có nước rỏ
giọt từ phía trên xuống.

Tôi lại dừng bước. “Chúng mình đang ở dưới lòng sông. Nước chảy

xuống dọc theo các ống xương. Thôi chúng mình trở lại đi. Sức khỏe của
bác…”

Hắn nói: “Chúng mình cứ đi. Nhưng trước hết hãy uống một chai đã nào.”
Tôi đập bể cổ một chai khác, và hắn nốc cạn rồi phá lên cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.