trang.
Buổi tiệc hôm đó cực kỳ huy hoàng. Nhưng trước hết xin hãy để tôi nói
về những căn phòng được dùng để tổ chức dạ hội đó. Có bảy phòng. Trong
nhiều dinh thự, các cửa thường được mở để mọi người có thể nhìn thông qua
ngay một lúc những phòng giống như bảy phòng này. Nhưng ở dinh thự này
lại khác hẳn. Cùng một lúc người ta chỉ có thể nhìn thấy một phòng thôi. Cứ
hai ba mươi thước lại có một khúc quẹo.
Ở bên phải và bên trái, giữa mỗi bức tường có một cái cửa sổ cao và
nhọn. Những cửa sổ này đều có gắn kính cùng màu với đồ đạc trong phòng.
Phòng phía đông, trướng phủ tường đều bằng vải màu xanh - và cửa sổ cũng
gắn kính màu xanh. Phòng thứ nhì có trướng màu tím đỏ và cửa sổ cũng
màu tím đỏ. Phòng thứ ba màu xanh lá cây và cửa sổ cũng đồng màu ấy.
Phòng thứ tư có trướng và cửa sổ màu vàng - phòng thứ năm màu trắng -
phòng thứ sáu màu xanh pha đỏ mệnh danh là tím. Phòng thứ bảy có trướng
bằng vải mềm và quý màu đen, và sàn phòng cũng được phủ một thứ vải
như thế. Nhưng trong phòng này, cửa sổ lại gắn kính màu khác. Kính ở đây
màu đỏ thắm - màu máu đỏ thắm.
Để soi sáng những phòng ấy người ta đốt lửa trong những lò sắt đặt bên
ngoài mỗi cửa sổ. Ánh sáng lọt vào, trông thật là kỳ dị và nhiều khi lại đẹp
nữa. Nhưng trong căn phòng phía tây hay căn phòng màu đen, ánh lửa chiếu
qua những tấm kính màu máu rọi lên những bức trướng đen trông thật
khủng khiếp, nó làm gương mặt của những người bước vào đây có một vẻ
man rợ, đến nỗi rất ít người trong bọn họ dám đặt chân vào trong những bức
tường đen tối đó.
Trong căn phòng ấy có kê một cái đồng hồ lớn bằng gỗ đen. Cái đồng hồ
ấy đánh dấu những thời gian qua đi bằng thứ tiếng buồn man mác và nặng
nề; khi tới giờ đánh chuông, người ta nghe thấy một tiếng trong, to và trầm,
du dương như tiếng nhạc nhưng lại lạ lùng đến nỗi tất cả những người đang
khiêu vũ đều dừng lại và đứng yên lắng nghe. Ngay cả những người vui tươi
nhất cũng tái mặt đi, còn những người có tuổi hình như lại chìm đắm trong
suy tư. Rồi tất cả mọi người lại cười và bảo nhau là lần sau họ sẽ không