ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 12

Lúc ấy một câu vè hài hước do Dennis bịa ra thoáng qua óc tôi: ‘Cô Cram

việc ấy chả thèm để tai.’

Tôi ước gì có thể đọc lớn lên câu vè này xem phản ứng các bà ra sao,

nhưng may thay tôi kịp giữ mồm.

“Con nhà tử tế thì chẳng ai làm thế,” bà Wetherby nói cộc lốc rồi mím đôi

môi mỏng ra vẻ chê bai.

“Làm cái gì ạ?” tôi hỏi dò.
“Thì làm thư ký cho một người đàn ông độc thân ấy mà,” giọng bà

Wetherby khó chịu.

“Ôi bà bạn thân mến, tôi thì nghĩ làm thư ký cho đàn ông có vợ mới là tệ

nhất,” bà Marple nói. “Bà nhớ lại chuyện Mollie Carter khốn khổ xem.”

“Đàn ông mà sống xa vợ thì thể nào chẳng sinh chuyện,” bà Wetherby

nói.

“Ngay cả một số người có vợ bên cạnh cũng thế thôi,” bà Marple thì thào.

“Tôi còn nhớ…”

Tôi ngắt ngang dòng hồi tưởng đầy xúc phạm ấy: “Nhưng rõ ràng ngày

nay phụ nữ cũng có thể đi làm như đàn ông mà.”

“Là bỏ nhà bỏ cửa về quê, là cùng vào khách sạn hay sao?” bà Price

Ridley gay gắt.

Bà Wetherby rù rì với bà Marple:
“Hai phòng ngủ lại chung một tầng nữa chứ…”
Rồi họ đưa mắt nhìn nhau.
Bà Hartnell, dáng người dày dạn phong sương và là nỗi khiếp hãi của dân

nghèo thì cao giọng vui vẻ:

“Cái ông tiến sĩ tội nghiệp kia thế nào cũng nhanh chóng sập bẫy. Ông ta

ngây thơ như đứa trẻ còn chưa lọt lòng mẹ, rồi các bà xem.”

Thật kỳ lạ cho cách nói ấy. Trong số các bà cô ngồi đây, liệu bà nào có

kinh nghiệm để biết một hài nhi còn trong bụng mẹ ra làm sao không nhỉ?!

“Thật kinh tởm, tôi nói thế đấy!” Bà Hartnell tiếp tục với vẻ bỗ bã. “Ông

ta già hơn con bé kia ít nhất hai mươi lăm tuổi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.