ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 127

Anh ta nhìn xoáy vào tôi rồi bất thần cười to. “Này ông mục sư, ông làm

gì trong rừng vậy?”

Tôi đỏ bừng mật.
“Chắc cũng giống như việc tôi đang làm thôi, tôi dám thề với mục sư đấy.

Chúng ta cùng chung ý tưởng đúng không? Tên sát nhân đến văn phòng
bằng cách nào? Lối thứ nhất là đi dọc theo đường làng rồi vào cổng sau nhà
mục vụ, lối thứ hai là vào cổng trước, còn lối thứ ba — có lối thứ ba không
nhỉ? Tôi có ý xem xét liệu có dấu hiệu nào cho thấy các bụi cây quanh bờ
tường của vườn nhà mục vụ bị giẫm đạp không.”

“Đó cũng chính là suy nghĩ của ta,” tôi thừa nhận. “Tuy nhiên tôi chưa

thực sự bắt tay vào việc, vì tôi chợt nảy ra ý muốn gặp bà Marple trước để
chắc chắn rằng chiều hôm qua không có ai đi trên con đường làng trong khi
hai chúng tôi đang ở trong xưởng vẽ,” Lawrence nói tiếp.

Tôi lắc đầu.
“Bà ấy hoàn toàn chắc chắn là không có ai cả.”
“Phải, không có ai là theo cách nói của bà ta — nghe thì có vẻ điên

khùng, nhưng mục sư hiểu tôi định nói gì chứ. Bởi có thể có ai đó chẳng hạn
người đưa thư, cô hàng sữa, anh hàng thịt — ai đó mà sự có mặt của họ là tự
nhiên đến mức ta không nghĩ phải nhắc đến.”

“Anh thường đọc G. K. Chesterton nhỉ,” tôi nói, và Lawrence không phủ

nhận.

“Nhưng theo mục sư, ý này có hợp lý không?”
“À, theo ta là có thể,” tôi thừa nhận.
Không chần chừ thêm nữa, chúng tôi lên đường đến nhà bà Marple. Bà

đang làm vườn và cất tiếng gọi khi thấy chúng tôi bước qua chỗ bục trèo.
Lawrence liền thì thào: “Mục sư thấy không, ai bà ta cũng nhìn thấy cả.”

Bà Marple đón tiếp chúng tôi hết sức hòa nhã, và tỏ ra rất hài lòng với

tảng đá to mà Lawrence trang trọng đưa biếu.

“Ông thật chu đáo, ông Redding. Thực sự hết sức chu đáo.”
Được lời như cởi tấc lòng, Lawrence đặt ngay các câu hỏi, và bà Marple

chăm chú lắng nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.