ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 160

Và thế là — không còn Protheroe nữa…
Này đây là cây bút từng nằm trong tay ông ta.
Trên sàn nhà còn lờ mờ một vết sẫm màu — thảm trải sàn đã được mang

đi giặt, nhưng máu đã thấm vào thảm không phai.

Tôi rùng mình.
“Ta không thể dùng căn phòng này,” tôi nói to. “Không thể nào làm việc ở

đây.”

Thế rồi mắt tôi chạm phải vật gi đó — một đốm xanh sáng lóng lánh. Tôi

cúi xuống và trông thấy một vật nho nhỏ nằm trên sàn gần cạnh bàn. Tôi
nhặt nó lên.

Tôi đang đứng nhìn chằm chằm món đồ trong tay mình thì Griselda bước

vào.

“Em quên nói với mình là bà Marple mời chúng ta hôm nay ăn tối xong

thì đến nhà bà ấy chơi. Để cháu bà ấy được vui Len ạ. Bà ấy sợ anh ta buồn
chán. Em đã trả lời chúng mình sẽ đến.”

“Được thôi, mình ạ.”
“Thế mình đang nhìn cái gì đó?”
“Có gì đâu.”
Tôi nắm bàn tay lại và nhìn vợ mình:
“Nếu mình không thể làm cậu Raymond West vui lên thì hẳn cậu ta là

người khó mà làm hài lòng đấy mình ạ.”

“Mình đừng có lố bịch thế nhé,” vợ tôi đỏ mặt. Nàng bỏ ra ngoài, và tôi

xòe tay ra.

Trong lòng bàn tay tôi là chiếc hoa tai bằng đá lazuli màu xanh da trời

nạm hạt trai nhỏ xíu. Đây là một vật trang sức khác thường, và tôi nhớ rõ
mình đã từng nhìn thấy nó lần cuối cùng ở đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.