ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 161

21

Tôi không thể nói lúc nào mình cũng hết lòng ngưỡng mộ Raymond West.
Tôi biết anh ta là một tiểu thuyết gia nổi tiếng đồng thời là nhà thơ tên tuổi.
Thơ anh ta theo phong cách hiện đại, không có lấy một chữ viết hoa nào.
Truyện anh ta thì toàn những nhân vật khó ưa và sống cuộc đời tối tăm ảm
đạm.

Với ‘dì Jane’, tình thương mến của nhà văn tỏ ra có đôi chút ban phát, anh

ta thường bóng gió đây là người họ hàng cuối cùng còn sót lại của mình.
Còn bà Marple thì lắng nghe cháu trai mình nói chuyện với vẻ tâng bốc, và
nếu thỉnh thoảng bà nháy mắt vì thấy buồn cười thì tôi chắc chắn anh ta
cũng chẳng nhận ra.

Anh chàng lập tức xán lại bên Griselda xun xoe. Họ trao đổi về kịch hiện

đại, rồi từ đó bàn tiếp về phong cách trang trí hiện đại. Griselda giả vờ cười
nhạo Raymond West, nhưng tôi nghĩ nàng đã thực sự bị cuốn vào cuộc trò
chuyện với anh ta.

Trong suốt câu chuyện (chán ngắt) giữa tôi và bà Marple, chốc chốc tôi

lại loáng thoáng nghe anh ta lặp đi lặp lại rằng “bà ở đây chẳng khác nào
chôn vùi cuộc đời.” Điều ấy cuối cùng làm tới phát cáu. Tôi buột miệng hỏi:

“Anh nghĩ chúng tôi sống ở đây là thiếu thốn trăm bề sao?”
“Tôi xem cái làng St. Mary Mead này chẳng hơn gì chốn bùn lầy nước

đọng,” Raymond West ve vẩy điếu thuốc lá và lên giọng hách dịch. Anh ta
nhìn chúng tôi chờ đợi sự phản ứng, nhưng tôi nghĩ anh ta có phần thất vọng
vì chẳng ai tỏ ra bực mình!

“Ví von thế chẳng hay ho chút nào đâu Raymond,” bà Marple nhấn mạnh.

“Một giọt nước ao tù khi soi lên kính hiển vi là cả một thế giới sống động
đấy cháu ạ.”

“Sống như thế chỉ là — cho có sống mà thôi,” tiểu thuyết gia đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.