ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 178

“Ôi — ôi! Đúng vậy.” Cô lại hất ngược tóc lên và có vẻ như hoàn toàn lấy

lại bình tĩnh. “Phải, mục sư muốn gọi đó là ghen tuông cũng được. Con luôn
ghét Anne, thậm chí ngay từ khi bà ta mới về làm bà hoàng bà chúa trong
cái nhà này. Con đã để món đồ chết tiệt ấy dưới gầm bàn với hy vọng sẽ
khiến cho bà ta gặp rắc rối. Chuyện ấy lẽ ra sẽ thành công nếu như mục sư
không xen vào, không sờ mó các thứ trên bàn trang điểm của bà ấy. Dầu gì
thì gì, đi giúp đám cảnh sát chẳng phải là việc của người tu hành đâu.”

Một cơn bộc phát đầy hằn học nhưng trẻ con, tôi không để bụng làm chi.

Thực sự lúc này trông cô đúng là một đứa bé con rất đáng thương. Nỗ lực
báo thù Anne theo lối trẻ con của cô có vẻ khó mà được thực hiện một cách
nghiêm túc. Tôi nói với cô bé như vậy và thêm rằng tôi sẽ trả chiếc hoa tai
lại cho Anne mà không nói mình đã tìm thấy nó ở đâu. Lettice có vẻ khá
cảm động về điều này, cô bảo: “Mục sư tử tế quá.”

Cô ngập ngừng giây lâu, rồi vẫn ngoảnh mặt đi, cô vừa thận trọng lựa

từng câu chữ:

“Thưa mục sư Clement, nếu con mà là mục sư, con nhất định — nhất định

phải cho Dennis sớm rời khỏi nơi này. Con nghĩ — con nghĩ như thế sẽ tốt
hơn.”

“Dennis à?” tôi nhướn mày, khá bất ngờ lẫn chút thích thú.
“Con nghĩ như thế sẽ tốt hơn.” Cô nói thêm, vẫn với vẻ ngượng nghịu:

“Con xin lỗi Dennis. Con không nghĩ rằng cậu ấy — dù sao con cũng rất
tiếc.”

Đến đó thì chúng tôi dừng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.