ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 229

“Có thể được mà cũng có thể không. Ý tôi không phải vậy, mà là ngay cả

nếu cậu ấy hồi phục — thì con người bất hạnh này cũng không phải chịu
trách nhiệm về hành vi của mình. Tôi sẽ làm chứng như thế.”

“Ông ta định nói gì thế nhỉ?” Melchett hỏi khi chúng tôi trở lên lầu.
Tôi giải thích rằng Hawes bị chứng hôn mê vì viêm não.
“Bệnh buồn ngủ hả? Thời buổi này lúc nào người ta cũng tìm ra lý do

biện minh cho mọi hành vi bẩn thỉu, mục sư có đồng ý không?”

“Khoa học giúp chúng ta hiểu biết nhiều điều.”
“Khoa học cái con khỉ — xin lỗi mục sư Clement, nhưng tất cả những trò

màu mè điệu bộ ấy làm tôi bực mình. Tính tôi vốn ngay thẳng. Chà, tôi nghĩ
chúng ta nên nhìn quanh một chút xem sao.”

Nhưng ngay lúc đó câu chuyện giữa chúng tôi bị gián đoạn — một cách

đáng kinh ngạc. Cửa bật mở và bà Marple bước vào phòng.

Mặt bà ửng hồng vì phấn khích, và có vẻ bà nhận ra chúng tôi đang lúng

túng.

“Xin thứ lỗi — vô cùng xin lỗi — vì không mời mà đến — xin chào đại tá

Melchett. Tôi hết sức xin lỗi, nhưng nghe tin trợ tế Hawes bị bệnh, tôi nghĩ
mình phải đến xem có giúp được gì không.”

Bà ngập ngừng. Đại tá Melchett bực tức nhìn bà chăm chăm.
“Bà tử tế quá, bà Marple,” ông ta nói cộc lốc. “Nhưng chẳng có việc gì

phiền đến bà cả. Mà này, làm sao bà biết được?”

Đó chính là điều tôi đang nóng lòng muốn hỏi!
“Là do điện thoại,” bà Marple giải thích. “Họ quá bất cẩn nối nhầm máy,

đúng không? Ban đầu ông gọi tôi mà ngỡ tôi là bác sĩ Haydock. Số máy của
tôi là ba lăm.”

“À, ra thế!” tôi thốt lên. Bao giờ cũng có lời giải thích hoàn toàn tốt đẹp

và hợp lý cho sự thông tuệ của bà Marple.

“Thế nên tôi đến đây xem có gì cần giúp không.”
“Bà thật quá tốt bụng,” Melchett lặp lại, thậm chí còn lạnh nhạt hơn.

“Nhưng chẳng có việc gì mà làm cả. Haydock đưa Hawes đến bệnh viện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.