ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 230

rồi.”

“Đến bệnh viện thật ư? Tôi nghe mà nhẹ cả người! Vào bệnh viện sẽ rất

an toàn cho cậu ấy. Khi ông bảo ‘không có việc gì mà làm’, ông không định
nói là không cần giúp trợ tế Hawes đấy chứ? Ông không định nói là cậu ấy
sẽ không bình phục chứ?”

“Không có gì chắc chắn cả,” tôi nói.
Bà Marple lướt mắt qua hộp thuốc.
“Chắc cậu ấy dùng thuốc quá liều phải không?” bà hỏi.
Melchett chắc muốn giữ kín việc này, tôi nghĩ thế, còn tôi có lẽ khác hơn.

Nhưng cuộc tranh luận với bà Marple về vụ án vẫn còn nguyên trong tâm trí
tôi khiến tôi lại đồng quan điểm với ông ta, mặc dù phải thừa nhận rằng tôi
hơi khó chịu vì cái lối nhanh nhẩu xuất hiện và cả thói tò mò hăm hở của bà
cô này.

“Tốt nhất bà nên xem cái này,” tôi nói đoạn đưa bà xem lá thư viết dở của

ông Protheroe. Bà cầm lấy đọc mà không tỏ vẻ gì ngạc nhiên.

“Bà đã luận ra điều gì rồi, đúng không nào?” tôi hỏi.
“Vâng — vâng, đúng thế. Mục sư có thể cho tôi biết được không, vì sao

tối nay ông lại đến đây? Đó là điều khiến tôi suy nghĩ rất lung. Cả mục sư và
đại tá Melchett — tôi không sao nghĩ ra được.”

Tôi giải thích về cú điện thoại, và rằng tôi nghĩ mình nhận ra giọng của

Hawes. Bà Marple trầm ngâm gật gù.

“Rất thú vị. Hết sức may mắn — có thể nói như thế. Vâng, cú điện thoại

ấy đã đưa mục sư đến đây kịp thời.”

“Kịp thời việc gì mới được?” tôi chưa chát hỏi.
Bà Marple tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Tất nhiên là kịp thời cứu trợ tế Hawes rồi.”
“Bà không nghĩ là nếu Hawes không tỉnh lại thì sẽ tốt hơn sao? Tốt hơn

cho cậu ấy và cả cho mọi người. Giờ đây chúng tôi đã tìm ra sự thật và…”

Tôi dừng phắt lại — vì bà Marple lại gật gù một cách dữ dội khác thường

khiến tôi lạc mạch quên bẵng mình đang nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.