ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 240

31

Đại tá Melchett và tôi lại nhìn bà chằm chằm:

“Bẫy à? Bẫy gì mới được chứ?”
Bà Marple trông hơi thiếu tự tin, nhưng rõ ràng bà đã có sẵn kế hoạch:
“Chẳng hạn như Redding nhận được một cuộc gọi cảnh báo.”
Đại tá Melchett mỉm cười:
“‘Lộ rồi, chuồn mau!’ Diệu kế này đã cũ mèm, bà Marple à. Không phải

vì nó kém hiệu quả, mà vì thằng cha Redding quá láu cá nên khó bị sập bẫy
lắm.”

“Thì mình phải có cách riêng, tôi hiểu chứ,” bà Marple nói. “Tôi đề nghị

— chỉ là đề nghị thôi nhé — rằng người cảnh báo cho hắn ta phải là người bị
xem là có cái nhìn khác thường về vụ án này. Những ai từng nói chuyện với
Haydock đều thấy rằng ông ấy nhìn nhận vụ án mạng theo một góc cạnh
khác người ta. Giả sử bác sĩ nói bóng gió rằng có ai đó — bà Sadler hoặc
một trong mấy đứa nhỏ nhà bà ấy chẳng hạn — đã tình cờ chứng kiến vụ
tráo thuốc — à, nếu Redding vô tội thì dĩ nhiên lời bóng gió ấy chẳng hề hấn
gì với y, nhưng nếu ngược lại thì…”

“Nếu ngược lại thì sao?”
“À, thì có lẽ y sẽ dại dột mà manh động lần nữa.”
“Và rồi tự tra tay vào còng. Có vẻ khả thi đó. Bà quả là đa mưu tức trí, bà

Marple! Nhưng liệu Haydock có chịu giúp chúng ta không? Bà vừa nói cách
nhìn của ông ấy…”

Bà Marple vui vẻ ngắt lời ngài đại tá:
“Ô, đó chỉ là lý thuyết thôi, còn thực tiễn lại hoàn toàn khác, đúng không?

Nhưng dù sao ông ấy cũng đang ở đày, ta có thể hỏi ông ấy thử xem sao.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.