ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 52

cho cô gái liên can vào việc này, càng ít càng tốt. Có phải là chuyện rắc rối
ấy không?”

“Không đâu,” tôi đáp, “ông có thể tin ở tôi rằng có một chuyện hoàn toàn

khác, nhưng ngay lúc này đây thì tôi không thể nói gì hơn.”

Melchett gật đầu rồi đứng lên.
“Biết được chừng đó là tôi mừng rồi. Cái làng này nhiều bà tám quá, thiên

hạ giờ đang xì xào bàn tán dữ lắm. Chà, tôi phải đi gặp Haydock đây. Ông ta
vừa nãy được mời đi khám ở đâu đó, nhưng giờ chắc về đến nhà rồi. Xin nói
với mục sư rằng tôi rất thông cảm với Redding. Anh ta luôn gây ấn tượng
với tôi là một thằng cha tử tế. Có thể người ta sẽ nghĩ đến việc bào chữa cho
cậu ấy. Hậu quả của chiến tranh, bệnh thần kinh, đại loại thế, đặc biệt là nếu
không tìm ra động cơ thích đáng. Tôi phải đi đây. Mục sư có muốn đi với tôi
không?”

Tôi đáp tôi rất muốn đi, và chúng tôi cùng ra khỏi nhà.
Nhà Haydock ở cạnh nhà tôi. Người hầu của bác sĩ báo ông vừa về đến

nơi và đưa chúng tôi vào phòng ăn, Haydock đang ngồi trước đĩa thịt lợn
muối xông khói và trứng còn nóng sốt.

Bác sĩ nhã nhặn gật đầu chào chúng tôi:
“Xin thứ lỗi vì tôi đi vắng. Có một ca chuyển dạ. Còn việc của ông thì

suốt đêm qua tôi hầu như thức trắng và đã lấy ra đầu đạn rồi, cảnh sát trưởng
ạ.”

Ông ta chuồi chiếc hộp nhỏ trên bàn. Melchett săm soi.
“Đầu đạn hai mươi lăm à?”
Haydock gật đầu.
“Tôi sẽ cung cấp các chi tiết kỹ thuật trong buổi thẩm tra,” ông nói. “Tất

cả mọi điều ồng cần biết là nạn nhân hầu như chết ngay lập tức. Cái tên trẻ
tuổi điên rồ ngớ ngẩn ấy, hấn làm vậy để làm gì kia chứ? Mà lạ thật, sao
không ai nghe tiếng súng nổ cả.”

“Phải, chuyện đó cũng làm tôi ngạc nhiên,” Melchett nói.
“Cửa sổ nhà bếp lại quay về một hướng khác,” tôi nói. “Cửa ra vào các

phòng làm việc, phòng để thức ăn và cửa bếp đều đóng, nên tôi ngờ rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.