ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 53

chẳng ai có thể nghe thấy gì, mà trong nhà chỉ có một mình cô người hầu.”

“Hừm! Thật kỳ quặc!” Melchett nói. “Tôi tự hỏi liệu bà già — bà gì ấy

nhỉ — à, bà Marple có nghe thấy chăng. Cửa sổ phòng làm việc lúc ấy đang
mở.”

“Có thể bà ấy nghe,” Haydock nói.
“Tôi lại nghĩ rằng không,” tôi nói. “Mới lúc nãy bà ấy đến nhà mục vụ và

không hề đả động bất cứ điều gì; tôi đoan chắc nếu có chuyện gì cần nói thì
bà ta đã nói rồi.”

“Cũng có thể bà ta có nghe mà không để ý — vì tưởng đó là tiếng máy xe

hơi nổ thì sao!”

Sáng nay tôi thấy Haydock tỏ ra vui tính dễ dãi hơn mọi ngày rất nhiều.

Ông ta như một người lịch thiệp đang cố gắng kiềm nén những cảm xúc tốt
đẹp của mình.

“Thế còn ống hãm thanh thì sao?” ông nói thêm. “Có thể lắm chứ. Như

vậy thì sẽ không ai nghe thấy gì.” Melchett lắc đầu.

“Slack không tìm thấy; ông ta hỏi Redding; ban đầu Redding có vẻ không

hiểu ông ấy nói gì nhưng sau đó phủ nhận hoàn toàn là không dùng loại đó.
Tôi nghĩ có thể tin anh ta.”

“Phải, khổ thân cậu ta.”
“Cái thằng ngu xuẩn chết tiệt,” đại tá Melchett nói. “Xin lỗi mục sư

Clement, nhưng hắn ngu thiệt. Nói cách nào đó thì đâu ai nghĩ hắn là kẻ sát
nhân!”

“Anh ta có động cơ nào không?” Haydock vừa hóp ngụm cà phê cuối

cùng vừa đẩy ghế đứng lên.

“Hắn bảo họ cãi nhau rồi hắn mất bình tĩnh và bắn ông ta.”
“Hy vọng vào tội ngộ sát hử?” Viên bác sĩ lắc đầu. “Nói dối vậy là không

ổn chút nào. Anh ta lẻn đến sau lưng ông đại tá trong khi ông này đang viết
thư và bắn vào đầu ông ấy. Có rất ít thời gian để ‘cãi cọ’.”

“Dù sao thì cũng không đủ thời gian để mà cãi nhau,” tôi nói khi nhớ lại

lời bà Marple. “Lẻn vào phòng, bắn người, chỉnh lùi kim đồng hồ về sáu giờ
hai mươi phút rồi bước ra là đã hết thời gian của anh ta. Tôi sẽ không bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.