ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 57

bao giờ tôi trông thấy một cái nhìn đầy thống khổ và tuyệt vọng trên mặt
người ta như vậy.

Tôi nhớ lại cảnh Anne Protheroe ngồi ở ghế sofa nhà tôi và nói, ‘Tôi là

người đàn bà tuyệt vọng,’ mà lòng thấy nặng trĩu buồn đau. Giờ thì tôi hiểu
lý do vì sao Lawrence Redding lại hiên ngang đứng ra nhận tội.

Melchett nói với Slack:
“Anh có thông tin gì về những hoạt động của Redding vào ngày hôm ấy

trước lúc xảy ra sự việc không? Có vài lý do có thể nghĩ rằng y ta bắn
Protheroe sớm hơn là y khai. Anh lo chuyện này được chứ?”

Ông ta quay sang tôi và tôi lẳng lặng chìa cho ông ta xem bức thư của

Anne Protheroe. Melchett đọc thư rồi ngạc nhiên bặm môi, sau đó nhìn tôi
vẻ dò hỏi:

“Có phải đây là điều mà sáng nay mục sư còn giấu tôi không?”
“Phải, lúc ấy tôi còn chưa chắc chắn là mình có bổn phận nói ra hay

không. Bây giờ thì đã rõ.”

Rồi tôi kể lại chuyện mình đã nhìn thấy tối hôm nọ trong xưởng vẽ.
Viên đại tá trao đổi vài câu với thanh tra, rồi chúng tôi lên đường đến Old

Hall. Bác sĩ Haydock cũng đi với chúng tôi.

Một quản gia ăn vận rất chỉnh tề ra mở cửa, với thái độ buồn bã vừa phải.
Melchett nói:

“Xin chào. Nhờ anh gọi cô hầu của bà Protheroe để báo rằng chúng tôi đã

đến và muốn gặp bà, rồi anh quay lại đây và trả lời một số câu hỏi, được
không?”

Anh quản gia quày quả bước và quay lại ngay báo anh ta đã nhắn rồi.
“Nào, glờ thì ta cùng nghe thông tin về ngày hôm qua,” đại tá Melchett

nói. “Vào giờ ăn trưa ông chủ anh có nhà không?”

“Thưa ngài có ạ.”
“Thái độ ông ấy vẫn bình thường như mọi ngày chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.